Đọc truyện thiếu chủ bí mật phiên dịch full Tiếng Việt

Đọc truyện thiếu chủ bí mật tiếng việt, Lý Phàm vốn là thiếu gia của Long Môn, gia sản hàng chục ngàn tỷ. Trong suốt 4 năm chung sống, vì che chắn thân phận mà anh phải chịu đủ dòng khinh miệt, ai cũng sở hữu thể nạt anh. Vì con gái, vì vợ, hắn chẳng thể không trở về Long Môn, kế thừa tất cả! Đã từng hứa hẹn mang nàng 1 đời ấm no, hiện nay mang thể cho nàng cả thế giới!

1. Đọc truyện thiếu chủ bí mật bản phiên dịch

Đọc truyện thiếu chủ bí mật

Chương 1: CHÚ ƠI CHÁU ĐAU QUÁ

“Tiểu thiếu chủ, bốn năm rồi, cậu nên về rồi, Long Quân bảo tôi đưa cậu về Long Môn.”

“Long Môn hiện nay loàn trong giặc ngoài, Long Quân bệnh tình khẩn cấp, đại thiếu chủ bây giờ hôn mê bất tỉnh nhân sự, chỉ với cậu mới có thể dẫn dắt Long Môn.”

Bên ngoài cửa tiệm Spa Đình Mỹ, với một chiếc Rolls-Royce Phantom đang đậu, kế bên cửa là một ông lão đang đứng trò chuyện mang Lý Phàm bằng khuôn mặt mặc nhiên.

Lão già này mặc một thân đồ vest lịch sự, đội 1 cái mũ màu đen, chống một cây gậy màu vàng đen.

“Bốn năm rồi, cảm ơn ông ta vẫn còn nhớ đến tôi.”

Khóe môi Lý Phàm nhàn nhạt nở nụ cười lạnh, ánh mắt thầm lặng, đã không còn bất kỳ hoang tưởng nào đối có loại Long Môn đó từ lâu rồi.

“Ban đầu, ba nghe lời của người nữ giới đấy, đang tâm đuổi tôi và mẹ ra khỏi Long Môn, không hề vì tôi là con riêng, là con hoang mà người người đều kể sao! bao nhiêu năm như vậy rồi, ông ta có khi nào quan tâm tới sống chết của tôi và mẹ qua chứ?”

“Bây giờ, ông ta bảo tôi về thì tôi phải về ư? Lý Phàm tôi, dễ thường là 1 con chó của Long Môn bọn họ? Kêu là tới, đuổi là đi?”

“Tôi đã lập gia đình rồi, tôi ko cần bất kỳ sự thương xót của ai, đặc trưng là Long Môn! Về hết đi, đừng quấy quả tới tôi nữa!”

Lý Phàm lạnh giọng nhắc, sải bước quay người đi vào trong tiệm spa, để lại lão già thở dài triền miên ở ngoài cửa.

Long Môn, một tổ chức thần bí to nhất trên thế giới, nắm giữ nguồn tài nguyên về y tế, khoáng sản đỉnh cao nhất toàn cầu, sở hữu nguồn tài phú ấm no nhất!

Quyền thế ngập trời!

không ai dám chọc vào, là gia tộc truyền thừa lâu nhất!

Nội bộ Long Môn, môn chủ là Long Quân, dưới trướng là 8 đại Long Vương, mỗi người đều là đầu đàn nắm giữ một phương, tài phú quyền thế đều là 1 tay che trời!

Và những cao thủ đánh nhau, bậc thầy công cu li siêu phàm trong khuôn khổ toàn thế giới, đều là đồ đệ của Long Môn, đều nghe lệnh của Long Quân!

Lý Phàm đẩy cửa ra, một đám nhân viên tiệm spa đều đang nhìn mình có ánh mắt kỳ lạ.

Lý Phàm, làm cho ở đây 4 năm rồi, hoàn toàn là 1 nhân vật nhỏ rẻ cổ bé họng.

bây giờ, anh vậy cơ mà được chuyện trò cộng sở hữu người đi xe Roll Royce, thật khó tin….

Bên này, Lý Phàm mới đi được vài bước thì điện thoại trong túi quần liền rung lên.

Nhìn cuộc gọi tới, là bà phường Cố Họa Y.

“Alo, bà xã, mang chuyện gì vậy?” Lý Phàm mỉm cười hỏi.

Cố Họa Y ở Hán Thành này là mỹ nhân nổi tiếng, có danh xưng là một trong tứ đại nữ thần của Hán Thành.

cố nhiên, hiện tại người thường khi kể về Cố Họa Y, đều mỉa mai, cười nhạo cô vì đã gả cho một tên phế truất vật kiếp nhược ko ra gì!

“Lý Phàm! Mau tới bệnh viện quần chúng thành phố mau! Xuyến Xuyến xảy ra chuyện rồi!”

Bên đầu dây kia, thanh âm của Cố Họa Y nghe rất sốt sắng.

“Được! Anh qua đó ngay!”

Lý Phàm ko với chút đắn đo nào, kể một câu với quản lý xong liền nhanh chóng chạy ra cửa, lái dòng tàu điện của mình, phóng nhanh đến bệnh viện.

Nhà họ Cố, là hào môn loại B ở Sở Châu Hán Thành, bốn năm trước, Lý Phàm vì 1 sự cố ngẫu nhiên mà quen biết sở hữu Cố Họa Y, đã vào ở rể nhà họ Cố.

lúc ấy, hôn lễ của anh và Cố Họa Y đã chấn động cả Hán Thành, bởi vì đấy là 1 hôn lễ nghèo kiết hủ lậu nhất trong lịch sử hào môn của Hán Thành.

Bởi vì, Lý Phàm, là 1 tên nghèo nàn ko mang bối cảnh.

Nhà họ Cố cũng vì thế mà phát triển thành câu chuyện cười trong miệng của đám hào môn thế gia Hán Thành.

Bốn năm nay, Lý Phàm sống cẩn thận dè dặt ở nhà họ Cố, cho dù bị mai mỉa trào lộng, bị đối đãi thậm tệ, anh cũng đều nhẫn nhịn.

Ở rể, hẳn nhiên là mang giác ngộ của ở rể.

Càng huống hồ, Lý Phàm cần có sự viện trợ của nhà họ Cố, bởi vì mẹ cần tiền để chữa bệnh.

Cửa bệnh viện, Lý Phàm trông thấy Cố Họa Y đã đứng đợi trong khoảng lâu, cô đang trong cơn bực bội, cũng trông rất lo âu.

nhận ra Lý Phàm đến, sắc mặt cô lạnh lẽo, nhấc bước đi qua đó, giơ tay lên.

Chát!

Tiếng bạt tay giòn giã, vang lên ở cửa bệnh viện, lôi kéo sự chú ý của người qua tuyến phố.

“Sao anh lại lâu như vậy chứ!”

Đôi con ngươi như sóng mây của Cố Họa Y, lấp lóe ánh sáng nước mắt, trong ánh mắt toàn là sự phẫn nộ!

Lý Phàm khẽ sững sờ, nhìn bà phố như vậy, cần phải có mà hỏi: “Bà…Họa Y, chuyện gì vậy, Xuyến Xuyến sao rồi?”

Cố Họa Y để mặc cho nước mắt tuôn ra, vùi đầu vào lòng của Lý Phàm, khóc nấc lên, nói: “Xuyến Xuyến…Xuyến Xuyến bị bệnh máu trắng rồi.”

giây lát này, người đàn ông đã sống kiếp nhược bốn năm, người đàn ông khiến mình và nhà họ Cố phát triển thành câu chuyện cười ở Hán Thành, đã trở thành chỗ dựa duy nhất của Cố Họa Y.

Thịch!

Nghe thấy lời này, sắc mặt Lý Phàm chợt khựng lại, đôi đồng tư co lại, run rẩy đôi môi mà hỏi: “Bệnh…bệnh máu trắng? Sao sở hữu thể?”

Xuyến Xuyến, tất nhiên là con gái của Lý Phàm và Cố Họa Y, mới ba tuổi.

Trong phòng bệnh, lúc này đã có đầy người thân họ Cố vây vòng vo.

Ồn cụ Cố ngồi ở đầu giường, đang ở kế bên cô bé nhỏ đáng yêu linh lợi ở trên giường bệnh, trong mắt toàn là khí sắc yêu thương.

xung quanh đều là con cháu của nhà họ Cố.

khi này nhận ra Lý Phàm và Cố Họa Y đi vào, một câu quát mắng trực tiếp nổ vang trong phòng bệnh!

“Lý Phàm! Thằng phế truất vật này còn có mày mặt tới đây nữa ư, tếch ra ngoài đi!”

Mẹ vợ Vương Cẩn Mai, mặt mũi tràn đầy sự căm hờn, 2 tay khoanh trước ngực mà mắng!

Thằng con rể vô bổ này, ở đâu cũng là dòng thứ chó gây mất mặt!

“Ha ha, tôi còn tưởng là người nào, hóa ra là Lý Phàm à, 1 tên bùn nhão ko với trò vè gì như cậu tới đây làm gì?”

Ở bên cạnh, 1 tiếng mai mỉa truyền tới, người chuyện trò là con trai của con Anh chị em họ Cố, Cố Tuấn Hào.

Anh ta đã luôn không thích Lý Phàm, một tên truất phế vật không khiến nên sự tích gì, dựa vào đâu mang thể phát triển thành con rể nhà họ Cố chứ.

Hơn nữa, vì anh mà nhà họ Cố đã mất hết mặt mày ở Hán Thành!

“Đúng đấy, một thứ rách nát đến đây khiến cho gì?”

“Haiz, dù sao cũng là ba của Xuyến Xuyến, tới thăm cũng là đúng thôi.”

“Im miệng! Bà nhỏ tiếng chút, không thấy ông cụ đang ở đây sao? Bà đừng quên, trước mặt hay đằng sau gì, Xuyến Xuyến chỉ sở hữu thể gọi cậu ta là chú thôi.”

nhắc đến đây, đám người nhà họ Cố trong phòng bệnh, ai cũng cười lạnh 1 chiếc.

1 người đàn ông đến mức như Lý Phàm, thật sự là đã đủ lắm rồi, ngay cả con gái của mình, cũng không thể nhận.

Quá là truất phế vật rồi!

lúc này Cố Họa Y tiến lên trước, nhắc với ông cụ: “Ông nội, Lý Phàm đến rồi.”

Ông cụ nhà họ Cố tóc bạc đầy đầu, mặc một bộ các con phố trang màu trắng, buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của Xuyến Xuyến ra, không nhìn Lý Phàm lấy 1 cái mà chỉ kể có quản gia ở bên cạnh: “Đưa cậu ta ký tên.”

“Vâng thưa ông chủ.”

Tên quản gia ấy đi đến trước Lý Phàm, lấy ra một bản văn kiện, sắc mặt thờ ơ nói: “Đây là thư thỏa thuận ly hôn của cậu và cô Họa Y, ký rồi thì ông cụ sẽ chữa trị cho cô chủ nhỏ Xuyến Xuyến. Cậu lặng tâm, về tủy của cô chủ nhỏ Xuyến Xuyến, ông cụ đã tìm được rồi, phí chữa trị cũng ko cần cậu lo.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt Lý Phàm đầy thần sắc, nhìn tên quản gia ấy có sự khó hiểu và cuồng nộ, rồi lại nghiêng đầu nhìn sang ông cụ, nói: “Ông nội, Xuyến Xuyến là con gái của cháu, vì sao ko tiêu dùng tủy của cháu?”

“Cậu yên ổn miệng!”

Ông cụ quát, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn chăm chăm vào Lý Phàm, trong tay nắm lấy cây gậy: “Cậu cũng xứng làm cho ba của Xuyến Xuyến sao? Mau ký đi, từ nay về sau, cậu và nhà họ Cố tôi không còn bất kỳ quan hệ nào nữa! Nhớ, nó tên là Cố Xuyến Xuyến, là họ Cố, không phải họ Lý!”

Nghe thấy lời này, Cố Họa Y cũng sốt sắng, nói: “Ông nội, cháu không ly hôn sở hữu Lý Phàm đâu, anh đấy dù gì cũng là ba của Xuyến Xuyến, cháu hy vọng ông nghĩ suy lại đi ạ.”

Cố Họa Y dù gì cũng gả cho Lý Phàm bốn năm rồi, trong bốn năm, sống dưới cộng một mái nhà, nhắc không với tình cảm thì chính là giả.

Nghe thấy câu kể này của Cố Họa Y, đáy lòng của Lý Phàm cũng bàng hoàng.

Hóa ra, cô đã công nhận người chồng là mình, công nhận mình là ba của Xuyến Xuyến.

Chát!

Ông cụ hất tay tát lên mặt Cố Họa Y một dòng, tức giận quát: “Mày đáng đánh lắm! khi nào mà đến phiên này trò chuyện rồi vậy? nếu như không hề mày gả cho 1 thằng phế vật thì nhà họ Cố ta sao lại trở thành trò cười của Hán Thành chứ?!”

một đám người nhà họ Cố ở bên cạnh cũng lũ lượt nhìn cô với ánh mắt lạnh lẽo, khóe mồm hiện lên nụ cười khẩy.

Đôi mắt Cố Họa Y đỏ hoe, ấp ủ lấy bờ má, rụt rè đứng ở 1 bên.

nhận ra Cố Họa Y bị đánh, trái tim Lý Phàm như bị thắt lại, siết chặt quả đấm của mình.

Người đàn bà của anh, sao lại bị người khác hiếp đáp như vậy!

Sau đó, ông cụ Cố trừng khuôn mặt đã đỏ bừng của Lý Phàm, lạnh giọng nói: “Không có sự đồng ý của tôi, bệnh viện sẽ không tiêu dùng tủy của cậu, tôi cũng đã tìm hồ hết tủy thích hợp có Xuyến Xuyến rồi, cậu không ký vào thỏa thuận ly hôn thì tôi sẽ ko chữa trị cho Xuyến Xuyến! Hơn nữa, phí chữa trị cũng phải hơn 600 triệu, cậu bỏ ra được số tiền ấy không?”

Nghe thấy lời này, đáy lòng Lý Phàm run lên một loại, lão già thật nhẫn tâm!

Vậy cơ mà lợi dụng Xuyến Xuyến ra để ép mình và Cố Họa Y ly hôn!

im lặng.

Trong lòng Lý Phàm phổ thông hơn là sự phẫn nộ!

Cố Họa Y cũng len lén nhìn Lý Phàm vài loại, khóe mắt đỏ bừng, nơi góc mắt đã lóe qua vài giọt lệ long lanh, trong lòng vừa thất vọng, vừa mong đợi.

Điều cô thất vẳng là, ông phố mình trong khi này lại ko mang bất kỳ hành động gì cả.

Điều cô đợi mong là, ông phố mình với thể chống cự, với thể biện giải, mang thể gánh nghĩa vụ của chiếc nhà này, gánh vác bổn phận của chồng, của cha!

Đúng vào lúc này, Xuyến Xuyến ở trên giường bệnh tỉnh ngộ ra, sắc mặt trắng bệch, đôi mắt lớn to cởi mở, khi này như mất đi sắc thái, nhìn sang Lý Phàm đang đứng hứng chịu nước miếng của đám người ở kế bên, lầm bầm kêu một tiếng: “Chú ơi…cháu đau quá…”

Chú, con gái chỉ có thể gọi mình là chú….

Lý Phàm là thiếu chủ của Long Môn!

Là Long Quân tương lai!

mà lại ngay cả con gái ruột của mình cũng chẳng thể nhận nhau!

Chương 2: TÔI LÀ HÀO MÔN

Chỉ bởi vì mình không khiến được gì, chỉ vì mình là một tên phế vật, là một tên ở rể.

Nghe thấy thanh âm yếu ớt khiến người ta đau lòng của con gái, Lý Phàm siết chặt nấm đấm, nói: “Tôi sẽ góp đủ tiền.”

Nghe thấy lời này, đôi tiểu đồng của Cố Họa Y chợt phóng to ra, trái tim khẽ run rẩy, nhìn chăm bẳm vào bóng lưng của Lý Phàm.

Anh, hóa ra vẫn còn mang dáng vẻ của đàn ông.

Lý Phàm quay người, nghiêm túc mà nhìn Cố Họa Y đã tức thì nghiêng đầu lau nước mắt kia, sau đó rời khỏi bệnh viện trong tiếng trách cứ của đám người.

“Ông cụ, ông xem kìa, tên Lý Phàm này thật sự là quá láo xược rồi.”

“Đúng rồi đó ông nội, tên truất phế vật dó mà lại dám ko nghe lời của ông!”

người nhà họ Cố, tức thời đem quạt ra thổi lửa.

Ông cụ Cố cũng chỉ lắc đầu, ko kể gì cả.

Lý Phàm mang thể gom nhặt được phổ quát tiền tương tự sao?

Ha ha!

Cố Họa Y nhìn bóng lưng Lý Phàm rời đi, trong lòng rất bất lực.

Mình tuy là cháu gái của nhà họ Cố, nhưng đại quyền nguồn vốn đều nằm trong tay của mẹ, hơn nữa lần này là mệnh lệnh của ông cụ, cho dù mình có chút tích góp thì cũng chẳng thể lấy ra được.

Cửa ngân hàng, Lý Phàm và Vương Siêu đứng cùng nhau, Vương Siêu cao cao gầy gầy lấy ra 600 triệu, sử dụng một túi vải chứa kỹ đưa cho Lý Phàm, nói: “Cầm lấy mà dùng trước đi, ko cần gấp trả cho tôi.”

Lý Phàm nhận lấy dòng túi vải ấy, ánh sáng nước mắt lấp ló, cảm kích mà nói: “Anh Siêu, tôi một mực sẽ chóng vánh trả cho anh!”

“Haiz, nói gì vậy chứ, hai chúng ta là gì của nhau chứ!”

Vương Siêu vỗ vỗ vai của Lý Phàm cười ha ha nói.

“Vương Siêu, anh dám cho anh ta mượn tiền thì hai chúng ta đừng thành thân nữa!”

bất chợt, một tiếng quát mắng õng ẹo truyền tới, một cô gái ăn vận xinh đẹp đi đến có khí thế hừng hực.

Chát!

Cô ta tiến lên trước liền cho Lý Phàm 1 bạt tay, chỉ vào mũi anh mà mắng: “Lý Phàm, anh thật là ko biết hổ hang, anh mượn tiền Vương Siêu nhà tôi bao nhiêu lần rồi! Anh ko hổ thẹn, tôi cũng xấu hổ giùm anh đó!”

“Di Giai, em khiến gì vậy!” Vương Siêu sốt sắng, túm lấy Triệu Di Giai đang phát điên kia.

Người đàn bà này chính là bạn gái của Vương Siêu, mặt đẹp, dáng xinh, chỉ là tính bí quyết cao ngạo, có một cái khí phách ko coi người nào ra gì.

“Em khiến gì vậy là sao? Vương Siêu, em cảnh cáo anh, anh dám cho anh ta mượn tiền thì 2 chúng ta khỏi kết hôn!”

Triệu Di Giai hất tay Vương Siêu ra, hất cằm, hai tay khoanh trước ngực.

đương nhiên, ngoài cửa đã vây đến ko ít người.

Vương Siêu liều mình giải thích: “Di Giai, Xuyến Xuyến bị bệnh máu trắng nhập viện rồi, cần tiền gấp….”

“Con nhỏ ấy chết rồi thì thôi! Dù gì thì 1 tên truất phế vật ở rể như anh ta, ngay cả con gái của mình cũng không thể nhận, anh giúp anh ta khiến cho gì?” Triệu Di Giai chuyện trò như kim chọc vào tim vậy.

Bàn tay cầm lấy túi vải của Lý Phàm siết chặt lại, sau đấy thả lỏng ra, nhét túi vải vào tay Vương Siêu, cười ha ha nói: “Anh Siêu, ko cần nữa, sau này tôi sẽ đến uống rượu mừng của hai người.”

đề cập xong, Lý Phàm quay người, nhanh bước rời khỏi chỗ này.

Ở đằng sau, truyền đến tiếng gọi của Vương Siêu, và cả tiếng gượng nhẹ nhau mang Triệu Di Giai.

Đi trên đường thị trấn, trong lòng Lý Phàm rất khổ sở, mình nên khiến sao đây?

Đúng vào khi này, Cố Họa Y gọi điện thoại đến, kêu anh về bệnh viện.

Nghĩ nghĩ, Lý Phàm lại quay về bệnh viện, ở cửa đã gặp Cố Họa Y với khuôn mặt bít tất tay và hoang có.

Cô chạy tới, đưa cho Lý Phàm một tấm thẻ nhà băng, nói: “Trong đây mang hơn 600 triệu, là tôi lén gửi tiết kiệm đó, anh cứ nói là anh mượn đi.”

Lý Phàm cầm lấy tấm thẻ đó, nhìn cô gái xinh đẹp với ngũ quan tinh xảo, trong lòng khi không rét mướt.

Cô, vẫn lương thiện và dịu dàng như vậy.

Bốn năm, bản thân mình đã để cô uất ức bốn năm.

“Họa Y, anh…”

Lý Phàm với chút nghẹn ngào, chưa từng cảm thấy mình thất bại như bây giờ.

nhắc kể từ Cố Họa Y gả cho mình, đã mất đi hào quang của thiên kim nhà họ Cố rồi, trở thành đối tượng mỉa mai trong miệng của người người.

Cố Họa Y hít sâu 1 hơi, rất là rấm rứt mà nói: “Tôi chỉ là ko muốn Xuyến Xuyến mất đi người cha là anh thôi.”

Khóe môi Lý Phàm khẽ run rẩy, nói: “Cảm ơn, anh sẽ không làm em và Xuyến Xuyến thất vọng rồi.”

“Ha ha, quả nhiên, ông nội kể không sai, biết là cô sẽ len lén nhét tiền cho tên truất phế vật này mà!”

trùng hợp, Cố Tuấn Hào lòi ra từ 1 bên, nơi khóe mắt có theo ý cười lạnh lẽo và sự mai mỉa.

Bị bắt gặp rồi, 2 người coi như xong!

Mi tâm Lý Phàm nhíu lại, nhìn Cố Tuấn Hào đang tiêu trẹo rời đi kia, rồi lại nhìn Cố Họa Y đang sốt sắng lo âu, anh dịu giọng nói: “Yên tâm, một mình anh gánh.”

Trong phòng bệnh, ông cụ cố đang nghiêm nghị mà phê bình Cố Họa Y, tấm thẻ đó dĩ nhiên bị mẹ vợ Vương Cẩn Mai đựng đi rồi, còn mắng: “Thằng truất phế vật này! ko sở hữu tiền mà còn muốn xin tiền con gái tôi, thật đúng là rác rưởi!”

Cố Họa Y muốn nhắc gì ấy, nhưng trực tiếp bị Vương Cẩn Mai trừng 1 cái.

người thân họ Cố cũng vào hùa theo mắng, phê phán Lý Phàm ko còn gì thừa lại nữa.

Đột nhiên!

1 tiếng kêu yếu ớt, làm đám người sững sờ!

“Ba! các người đừng mắng ba nữa….” Trên giường bệnh, Tiểu Xuyến Xuyến khóc nức nở, trong đôi mắt lớn tràn trề các giọt lệ long lanh.

Ba….

một tiếng gọi ba này làm cho đáy lòng Lý Phàm kích động.

nhắc bắt đầu từ Xuyến Xuyến được sinh ra, nhà họ Cố đã không cho mình tiếp xúc với Xuyến Xuyến, ba năm, thời gian dài nhất mà anh ở bên Xuyến Xuyến, chắc là ngày bữa nay rồi.

Còn tiếng ba này, Xuyến Xuyến cũng chưa hề gọi qua….

Đây là, lần đầu tiên!

Cố Họa Y đứng ở 1 bên, nghe thấy Xuyến Xuyến gọi Lý Phàm là ba, trong lòng cũng tuôn trào những đợt sóng kích động, nước mắt cũng rơi xuống lã chã.

“Toi rồi toi rồi! Con bé này chắc là bị sốt tới hồ đồ rồi, mẫu phế truất vật này sao lại là ba chứ.”

kế bên mang người lầm bầm.

Sắc mặt ông cụ Cố cũng chợt trầm xuống, quay người ngồi xuống, kéo lấy bàn tay nhỏ của Xuyến Xuyến, nói: “Xuyến Xuyến à, xem nhẹ lời của ông cố rồi sao? Cậu ta chẳng phải ba của cháu đâu!”

Tiếng khuyên bảo lạnh lẽo này, làm cho Tiểu Xuyến Xuyến đáng yêu bĩu môi mếu máo, nước mắt cuồn cuộn.

Bé nhìn Lý Phàm, dấy lên dũng khí trong chiếc nhìn tức giận của đám người bên cạnh, vươn bàn tay nhỏ trắng nõn ra, nói: “Chú đấy chính là ba của cháu, cháu muốn ba ở cạnh cháu…”

“Im miệng! Cậu ta chẳng hề ba của cháu! với ông cố ở bên cháu là được rồi.”

Sắc mặt ông cụ Cố lạnh lẽo, trực tiếp khước từ, đầu cũng không quay lại mà kể mang Lý Phàm: “Cậu chỉ mang 2 ngày để nghĩ suy, vì Xuyến Xuyến, cậu biết nên làm cho gì.”

Đáy lòng Lý Phàm khi này đớn đau khôn cùng, nhìn đứa con gái ở trên giường bệnh, ba năm nay, lần đầu tiên bé kêu mình là ba.

Mình, bất luận thế nào, cũng phải chữa khỏi cho Xuyến Xuyến!

Bé là tiểu thiên sứ của mình, là mai sau của mình!

“Không cần, tôi sẽ tự chữa bệnh cho Xuyến Xuyến! Tủy, phải dùng của Lý Phàm tôi, nó là con gái của tôi!”

lúc này, Lý Phàm trang nghiêm chưa hề có mà đề cập.

Vì con gái, Lý Phàm anh nguyện ý khiến cho bất kỳ chuyện gì!

Tiếng này, cũng làm toàn thân người thân họ Cố ở trong phòng bệnh chợt run lên.

khi ấy, bọn họ cảm nhận được một cái sức ép từ trên người của Lý Phàm!

Tên này….

kể xong, Lý Phàm trực tiếp quay người rời khỏi bệnh viện.

Cố Họa Y càng khó tin mà nhìn bóng lưng rời đi của Lý Phàm, trái tim chợt run lên, anh chung cục cũng sở hữu trách nhiệm rồi sao?

cơ mà, trong lòng cô cũng toát mồ hôi lạnh thay cho anh.

1 tên nghèo ko chốn nương thân như anh, làm sao chữa bệnh cho con gái đây?

Ở cửa bệnh viện, anh gọi vào số điện thoại đã bốn năm chưa từng gọi qua.

Điện thoại được kết nối.

“Tiểu thiếu chủ, cậu suy nghĩ xong chưa?” Thanh âm bên đầu dây kia, có theo sự khích động.

Lý Phàm bất lực mà thở dài 1 hơi: “Tiền lão, tôi quyết định rồi, kế thừa Long Môn.”

Được thôi, anh ngả bài đây, Lý Phàm anh, là phú nhị đại cao cấp!

Tư sản của Long Môn phân bố thế giới, là tư sản hàng ngàn tỷ!

Ngay cả gia tộc Morgan, gia tộc Rothschild cũng phải kính Long Môn ba phần!

“Tiểu thiếu chủ, quá rẻ rồi, rốt cục cậu cũng quyết định rồi, cậu ở đâu, tôi ngay lập tức đem văn kiện thừa kế qua ấy.” Tiền lão ở bên đầu dây kia rất khích động, nước mắt già nua tuôn rơi, Long Môn chung cuộc cũng được cứu rồi.

“Mấy mẫu đấy cứ để đấy trước đã, hiện tại tôi đang cần tiền gấp, 600 triệu.” Lý Phàm nói.

“Tiểu thiếu chủ, đừng nhắc là 600 triệu, mà ngay cả 600 tỷ cũng được nữa.”

Tiền lão ở bên đầu dây bên kia rất hưng phấn, nói: “Bây giờ tôi sẽ cho người với qua ấy cho cậu.”

Lý Phàm khẽ im lặng một hồi, rồi nói: “Không cần, tôi không muốn gây ra sự hiểu lầm, tôi qua ấy 1 chuyến vậy.”

“Được, tôi ở câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình đợi cậu.” Tiền lão nói.

Câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình, vốn là sản nghiệp mắc xích của Long Môn.

Lý Phàm quắp điện thoại, thở dài một hơi, ngẩng đầu nhìn trời.

Nghèo với tội tình chi chứ.

không tiền, thì ko làm được gì cả, ngay cả con gái của mình cũng không thể nhận.

Lý Phàm và mẹ bị đuổi ra Long Môn bốn năm, rốt cục vẫn phải quay về Long Môn sao?

làm con rối mà bọn họ đẩy ra trên bờ vực khẩn cấp sao?

Rất nhanh, Lý Phàm lái xe điện tới câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình.

Đây là câu lạc bộ cá nhân phồn hoa xa xỉ nhất Hán Thành Sở Châu, tiêu chuẩn vào cửa là phải với thân giá ngàn tỷ!

Hơn nữa, cần phải được sự giới thiệu của hội viên nội bộ, mới được vào.

vì thế, câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, không phải sở hữu tiền là vào được.

Phàm là người tới đây tiêu xài, đều là lão đại sở hữu tiền có thế có màng lưới quan hệ của Hán Thành!

Vừa bước vào đại sảnh, Lý Phàm liền bị một tiếng quát kêu lại!

“Này này này, anh là ai vậy, người nào cho anh vào, mau ra ngoài đi, ăn mặc rách nát như vậy mà cũng dám vào câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình ư!”

1 cô gái xinh đẹp mặc khuông sám màu đỏ ngăn Lý Phàm lại, mở mồm trách cứ, ánh mắt khinh miệt mà nhìn anh.

Cô gái này, hoàn phì yến sấu, ngực nở eo thanh mảnh, body nhấp nhô xinh đẹp, 2 vạt khung xám xẻ tà hai bên khi chuyển di làm đôi chân trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện, khiến người ta suy nghĩ lan man, là người đàn ông thì đều sẽ máu huyết tuôn trào.

“Mau phới ra ngoài! Đây chẳng hề là chỗ mà cái nhà quê như anh vào được đâu!”

Vương Đình Đình chán ghét mà trừng Lý Phàm, chiếc nghèo hèn này cô ta thấy nhiều rồi, ai cũng muốn vào câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình hết.

Nhưng, anh ta cũng chả xem thử, chỗ này này rút cục là chỗ nào!

Chương 3: SỰ GIẢN DỊ CỦA NGƯỜI CÓ TIỀN

Lý Phàm rất là bất lực, cúi đầu nhìn bộ dạng mình 1 loại, khẽ mỉm cười nói: “Thật ngại quá, tôi đã hẹn với người ta rồi.”

Vương Đình Đình vừa nghe thấy lời này, biểu cảm trên mặt hết sức mất khi không, rất chán ghét và khinh miệt mà hét lên: “Tên tiểu tử nghèo hèn như anh, với thể hẹn được với người nào ở câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình tôi chứ? Đùa à! Đi đi đi! Đừng cản trở bọn tôi làm ăn!”

nói xong, cô ta lãnh đạm trừng Lý Phàm, sự mai mỉa trong ánh mắt làm người ta rất là không vui.

Đôi mày kiếm của Lý Phàm khẽ nhíu lại, vẫn lịch sự mà nói: “Tôi thật sự đã hẹn mang người ta rồi, mang việc gấp, khiến phiền cho qua.”

đề cập xong, Lý Phàm nhấc bước, đi về phía sảnh chính.

lúc này, Vương Đình Đình sốt sắng, túm lấy áo sơ mi của Lý Phàm, quát: “Anh sở hữu bệnh à, chỗ chúng tôi là câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình, người tới đều là những người sở hữu tiền sở hữu khởi đầu là thân giá nghìn tỷ! Anh là loại thá gì mà mang thể hứa hẹn mang một ông chủ to tương tự chứ?”

Cô ta thật sự tức giận rồi!

Con người rác rưởi gì vậy, mà dám tự ý xông vào câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình nữa chứ!

quả thực là mua chết mà!

Khóe mắt Lý Phàm hiện lên ý lạnh, vừa định giảng giải gì ấy thì một giọng quát đầy ngờ vực chợt truyền đến trong khoảng bên cạnh.

“Chuyện gì vậy, ồn ồn ào ào, để cho khách nhìn thấy rồi thì còn ra thể thống gì nữa!”

Người đi tới là một người đàn ông hơn 30 tuổi, mặc đồ vest sọc ca rô đen vừa khít cơ thể, trước ngực đeo huy chương điều hành, còn sở hữu một vài kính gọng vàng, trông sở hữu vẻ là một người tinh nhanh.

“Quản lý Phương, anh cuối cùng cũng đến rồi, tên nghèo này tự tiện xông vào câu lạc bộ của chúng ta!”

Vương Đình Đình tức thời nhõng nhẽo giậm giậm chân, chiếc giậm chân này khiến cho đồi núi phía trước lắc lư, làm cho người ta nghĩ sâu xa.

Tên quản lý Phương đấy nhíu mày, đẩy đẩy gọng kính vàng, Đánh giá Lý Phàm có 1 thân ăn mặc giản dị kia 1 dòng, hờ hững mở mồm nói: “Xin lỗi, chỗ này là câu lạc bộ cá nhân, với chế độ hội viên, tôi chưa từng nhận ra cậu, mời cậu mau chóng đi cho.”

điều hành Phương tương đối khéo léo, ko sở hữu nói gì quá quắt.

cốt yếu là, anh ta hoàn toàn quên mất Lý Phàm, kèm theo không muốn nhắc phổ thông lời.

Thấy Lý Phàm vẫn đứng ở ấy, Vương Đình Đình ngay tức khắc bức xúc chỉ vào mũi anh quát mắng: “Sao, còn ko cun cút đi à? Muốn tôi kêu kiểm soát an ninh tới đuổi anh ra ngoài có đúng không?”

Sắc mặt Lý Phàm chung cục cũng âm trầm xuống.

Anh chẳng qua chỉ là tới sắm người, vì sao lại nhắm vào mình như vậy chứ?

lẽ nào, chỉ vì mình ăn mặc thường ngày mà bị dán cho loại mác người nghèo rồi sao?

“Tôi nói lại lần nữa, tôi tới để tậu người.” Lý Phàm nhàn nhạt nói, trong ngữ khí đã có thêm 1 tia tức giận.

quản lý Phương ở bên cạnh vừa định quay người, lúc này lại quay đầu lại, ngờ vực mà nhìn anh, hỏi: “Cậu mua ai?”

“Tiền Phúc.” Lý Phàm đề cập.

“Ha ha!”

bỗng nhiên, tên quản lý Phương đấy bất lực mà lắc đầu cười lạnh, hỏi: “Cậu sắm chủ tịch tiền của bọn tôi?”

chủ tịch Tiền, chính là ông chủ tịch lớn đứng sau câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình.

Mấy năm nay, chưa từng sở hữu, hôm nay là lần đầu tiên!

Nghe đề cập, ông ta đang đợi 1 vị khách quý.

dễ thường là tên tiểu tử thối trước mắt này?

Vương Đình Đình ở kế bên cũng mỉa mai mà đề cập 1 câu: “Quản lý Phương, người này chính là 1 tên ngốc, tôi kêu 2 người tới ném anh ta ra ngoài.”

điều hành Phương vốn ko muốn làm cho như vậy, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Xử lý sạch sẽ một tẹo, đừng gây lộn phản cảm và hiểu lầm cho mấy vị khách.”

Ha ha.

chủ toạ Tiền sao sở hữu thể quen mang người tốt hèn nghèo nàn tương tự chứ.

“Dạ được điều hành Phương, tôi hiểu rồi.”

Vương Đình Đình đó khom cơ thể mềm mại, mỗi 1 cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều như hồ ly vậy.

Sau đó, cô ta quay đầu lại, hung dữ mà trừng Lý Phàm 1 mẫu, cầm lấy điện thoại trong tay, gọi cho phòng ban bảo vệ: “Cho 2 người đến trước cửa, mang người làm cho loàn.”

Trước cửa câu lạc bộ Hoàng Đình ko mang kiểm soát an ninh, bởi vì ko có ai dám đến đây làm cho loàn.

Đi ra đi vào, đều là những đại nhân vật với máu mặt ở Hán Thành và ở nơi khác, bất kỳ ai cũng sở hữu thể hô mưa gọi gió.

ai mà mù mắt, dám đến sinh sự ở Hoàng Đình chứ?

cụp điện thoại, Vương Đình Đình khoanh 2 tay trước ngực, đôi mắt phụng nhìn chăm chắm vào Lý Phàm, mỉm cười mỉa mai: “Tên ngốc, anh toi rồi!”

Lý Phàm cũng rất bất lực, im lặng móc điện thoại ra, gọi cho Tiền lão, lạnh giọng nói: “Tôi ở trước cửa, bị người ta chặn lại rồi, ông chỉ mang ba phút thôi.”

nhìn thấy Lý Phàm giả vờ nhái vịt gọi điện thoại, Vương Đình Đình cười ngả cười nghiêng, thân người xinh đẹp run rẩy, khinh miệt mà nói: “Đậu xanh! Chắc ko phải anh đã gọi cho chủ toạ tiền tài bọn tôi rồi ấy chứ? Mẹ nó tên nghèo, nhái vờ cũng ko đến nỗi như anh OK.”

Lý Phàm không biện hộ lại, mà chắp tay đằng sau, tĩnh tâm đứng ở đấy.

Điều này khiến Vương Đình Đình tức điên!

Thứ gì vậy, vậy cơ mà dám ngó lơ mình!

Đậu!

cùng lúc đó, Tiền Phúc, chủ toạ xếp sau của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, lúc này dắt theo thư ký, chóng vánh chạy về phía cửa trước, xa xa đã nhận ra tiểu thiếu gia bị người ta chặn trước cửa mắng xối xả!

tức thời, đôi mắt Tiền Phúc trừng như muốn rớt ra rồi vậy!

đó là thiếu chủ, là Long Quân tương lai của Long Môn!

“Ngừng tay!” Tiền Phúc hét to một tiếng.

Mấy tên bảo vệ đang xua đuổi Lý Phàm đột nhiên nghe thấy một tiếng quát bức xúc, quay đầu nhìn một loại, thì nhìn thấy chủ toạ Tiền đang chạy đến sở hữu vẻ mặt đầy sự giận dữ!

chủ toạ Tiền!

Ông chủ toạ đứng sau câu lạc bộ cá nhân Hoàng Đình!

Đứng nghiêm!

Kính lễ!

“Chủ tịch Tiền!” Mấy tên bảo vệ nghiêm trang mà kính lễ.

Nhưng Tiền Phúc cơ bản không nhìn bọn họ, mà chạy thẳng tới chỗ Lý Phàm đang chỉnh sửa quần áo, trên mặt lộ ra nụ cười khích động.

“Tiểu thiếu chủ tới rồi, mời vào trong.”

Tiền Phúc kính cẩn mà đứng trước phương pháp Lý Phàm một mét, khom người, trông khôn xiết tôn kính.

Cảnh này, cũng làm Vương Đình Đình ngây người!

Tiểu….tiểu thiếu chủ?

tình huống gì vậy?

Tên này, ko phải là một tên nghèo sao!

“Chủ…chủ tịch Tiền, mang phải ngài nhận nhầm người rồi không, anh ta chỉ là một tên nghèo chạy đến đây khiến loàn thôi.”

Vương Đình Đình sửng sốt mà nhắc, quay mặt tức giận trừng Lý Phàm, quát: “Tên rác rưởi này! trông thấy chủ tịch Tiền bọn tôi mà ko hành lễ, hai người các anh, còn ko mau ném anh ta ra ngoài đi!”

Vương Đình Đình rất sốt sắng, ví như làm cho chủ toạ Tiền không vui thì hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng!

“Hỗn xược!”

bất chợt, Tiền Phúc thờ ơ trừng sang Vương Đình Đình, tức giận nói: “Cô muốn ném ai ra ngoài? Cậu đó là thiếu chủ, là người mang thực sự của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, các người dám thất lễ ư!”

Thịch!

Anh ta? 1 tên nghèo, là ông chủ chân chính của câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình?

Đùa ư!

Đôi mắt Vương Đình Đình trừng rõ lớn, rất là ko tin và ko hiểu, hỏi: “Chủ tịch Tiền, ngài không đùa chứ?”

Hừ!

Tiền Phúc hừ lạnh 1 tiếng, ko đề cập gì nữa, thần sắc đã tỏ rõ đa số.

Vương Đình Đình lúc này tim gan run rẩy khiếp sợ, bờ má run run, ko dám tin mà nhìn Lý Phàm.

Hóa ra, anh đề cập đến tậu chủ toạ Tiền là thật!

Sau đó, Vương Đình Đình tức thì khom người, xin lỗi: “Chủ…chủ tịch Lý, xin lỗi, xin lỗi, tôi…”

khi này, quản lý Phương trước đấy đã rời vận động quay lại, ko có chú ý tới Tiền Phúc, mà nhận ra Lý Phàm vẫn còn ở đây, ngay tức thì tức giận, quát: “Sao cậu còn ở đây? Mau chút ngay!”

Lời đề cập này của anh ta vừa thốt ra, thì tức tốc liền tinh thần ra một vài mắt băng lãnh, đang hung tợn nhìn chằm chặp mình trong khoảng đằng sau!

Khóe môi Lý Phàm cười nhạt, trong lòng bất lực.

“Im miệng!”

Ngọn lửa cháy bùng trong lòng Tiền Phúc, cây gậy màu vàng đen đập mạnh xuống mặt đất.

“Chủ…chủ tịch Tiền, sao ngài lại ở đây?”

điều hành Phương lúc này mới chú ý thấy Tiền Phúc ở đằng sau mình, ngay tức thì cười hùa phỉnh hót.

Mà Tiền Phúc căn bản ko để ý anh ta, mà kính cẩn nhìn Lý Phàm, hỏi: “Tiểu thiếu chủ, cậu định xử lý thế nào?”

Tiểu…tiểu thiếu chủ?

Nghe thấy lời này, điều hành Phương bàng hoàng, quay đầy nhìn Lý Phàm đang ngửa mặt nhìn trời khí sắc ngẫu nhiên kia.

tức tốc, anh ta tinh thần ra với gì ấy ko đúng!

Khách quý mà tối nay chủ tịch Tiền phải gặp, là anh ta?!

Lý Phàm mím mím môi, nói: “Sa thải đi.”

“Người đâu, ném 2 người này ra ngoài cho tôi!” Tiền Phúc tức giận nói.

Phịch!

điều hành Phương không kể ko rằng, lập tức lao tới, trực tiếp quỳ xuống trước mặt Lý Phàm, cầu xin: “Tiểu thiếu chủ, tôi sở hữu mắt không tròng đắc tội mang cậu, cầu xin cậu dung tha cho tôi, tôi sai rồi!”

Anh ta không phải tên ngốc, đương nhiên nhìn rõ cuộc đời.

Đại nhân vật thần bí như chủ tịch Tiền, mà đã khom người khiêm nhượng có người trẻ tuổi trước mắt như vậy.

Đủ để thấy, thân phận của đối phương, kiên cố chẳng phải là người mà mình có thể ngưỡng vẳng được!

Vương Đình Đình cũng toàn thân run rẩy, vẻ mặt nịnh nọt mà nói: “Tiểu thiếu chủ, tôi sai rồi, tôi cũng không dám nữa, cầu xin cậu thứ lỗi cho tôi lần này.”

Thế nhưng, Lý Phàm nhàn nhạt cười cười, nhìn Tiền Phúc, Tiền Phúc trực tiếp ra lệnh mang mấy bảo vệ: “Ném ra ngoài! diễn ra từ bữa nay, Hán Thành ko còn chỗ cho bọn họ nữa!”

“Tiểu thiếu chủ, tiểu thiếu chủ! Tha cho bọn tôi đi, bọn tôi sai rồi, cầu xin cậu….”

Trong tiếng cầu xin khổ sở của điều hành Phương và Vương Đình Đình, Lý Phàm và Tiền Phúc đã đi tới phòng bao tổng thống xa hoa nhất.

Mười mấy phút sau, Lý Phàm ra khỏi câu lạc bộ tư nhân Hoàng Đình, trong tay xách một túi ni lông chứa tiền.

lúc Lý Phàm về tới phòng bệnh bệnh viện, 1 đám người đang đợi, đợi anh sở hữu sắc mặt mai mỉa.

“Yo, Lý Phàm à, mượn được tiền rồi ư?” Cố Tuấn Hào mang đầy thầy sắc trào phúng.

Anh ta là cậu chủ của đại phòng nhà họ Cố, đối có cô chủ nhị phòng như Cố Họa Y, tất nhiên là không thích.

đặc biệt là nhị phòng của cô ta còn mang một thằng con rể phế vật ở rể, thật là mang nhục cho nhà họ Cố!

Lý Phàm chỉ thờ ơ nhìn anh ta một mẫu, ném túi ni lông trong tay lên bàn cà phê, kể mang ông cụ Cố: “Chỗ này là 600 triệu, bệnh của con gái tôi, để tôi chữa.”

ngay lập tức, Vương Cẩn Mai ở kế bên trực tiếp giáng một tát lên mặt Lý Phàm, mắng: “Thằng phế vật này, chuyện trò có ông cụ kiểu gì vậy?”

dòng tát này, làm cho Lý Phàm sững người, mi tâm khẽ nhíu.

Cố Họa Y cũng nhanh chóng tiến lên trước kéo lấy mẹ của mình, nói: “Mẹ, mẹ khiến cho gì vậy.”

“Mẹ làm cho gì là sao, con giảm thiểu ra cho mẹ! Kêu con và thứ ko trò trống gì này ly hôn, con ko ly, bây giờ ở nhà không đến lượt con đề cập chuyện!”

Vương Cẩn Mai quát, trừng Cố Họa Y vài chiếc.

“Lý Phàm, tiền cậu trộm trong khoảng đâu ra?” Vương Cẩn Mai cười lạnh hỏi.

Lý Phàm mang đức hạnh gì, người khiến cho mẹ vợ như mình là rõ nhất!

Lý Phàm giải thích: “Mượn.”

“Ha ha!”

ngay lập tức, người trong cả phòng đều cười lên.

“Chỉ dựa vào cậu? người nào lại cho một tên phế vật như cậu mượn chứ.” Khóe mày Vương Cẩn Mai khẽ nhướng lên đầy khinh miệt.

lúc này, ông cụ cũng đứng dậy, đôi mắt lãnh đạm nhìn Lý Phàm, nói: “Mượn được tiền thì đã sao, Xuyến Xuyến là nhà họ Cố tôi, ai chữa do tôi quyết định, ko phải cậu!”

“Tôi là ba của Xuyến Xuyến!” Lý Phàm siết chặt quả đấm, tranh luận.

Chát!

Ông cụ Cố giáng 1 tát, mắng: “Tên khốn! Cậu dám thô tục sở hữu tôi? người nào dạy cậu vậy!”

Chính vào lúc mọi người đang mắng chửi chỉ trích Lý Phàm thì bên ngoài cửa có 1 lão trung niên ăn mặc đẳng cấp, rất lịch sự thân sĩ, sở hữu vẻ là một đại nhân vật.

“Chào ông, ông chính là ông cụ nhà họ Cố sao?” Người đàn ông đứng tuổi cười ha ha hỏi, song song vươn tay ra.

Ông cụ Cố là người sáng tạo, vừa nhìn đã biết người tới bất phàm, liền khách sáo mà bắt tay nói: “Đúng, chính là tôi, xin hỏi ngài là?”

“Kẻ hèn này họ Tống.”Người đàn ông luống tuổi ấy đề cập xong, vỗ vỗ tay.

Sau đấy, ở cửa phòng bệnh, sở hữu vài người đàn ông vest đi vào, khiêng một bộ máy y tế tối tân đi vào!

Theo sau đó, còn với bốn viên chức y tế mặc blouse trắng tóc hoa tiêu cũng đi vào.

“Đây là máy lọc máu DX.”

“Đây là viên chức y tế chuyên nghiệp nhất, rất mang tiếng tăm trong lĩnh vực bệnh máu trắng, là chuyên gia uy quyền.”

Người đàn ông đứng tuổi kể xong, sau ấy lại lấy ra mấy hộp thuốc, nói: “Đây là thuốc đặc hiệu đối mang bệnh máu trắng, ANXE.”

trông thấy cảnh trước mắt, người thân họ Cố trố mắt nhìn nhau, số đông đều sững sờ!

“Cái này….máy lọc máu DX, toàn thế giới chỉ với ba cái thôi, là thiết bị khoa học y tế cao cấp nhất!”

Trong người nhà họ Cố, 1 người kinh ngạc kêu lên.

“Còn mang thuốc này nữa, tôi mới tra ra rồi, cũng là thuốc đặc hiệu được nghiên cứu phát triển mới nhất, tỉ lệ chữa khỏi đạt 90%! 1 viên với giá trên trời, hai tỷ mốt! Còn là cung ứng đặc biệt nữa, chẳng phải sở hữu tiền là sắm được đâu, một năm chỉ sản xuất 100 viên thôi! với giá nhưng ko người nào bán!”

Ầm!

người nhà họ Cố lại chấn kinh lần nữa!

Ông cụ Cố khích động mà hỏi: “Ngài Tống, mấy chiếc này là ai đưa tới vậy?”

Ngài Tống đó len lén nhìn Lý Phàm đang khẽ nhíu mày kia, nói: “Nhà họ Lý.”

Chương 4: LÝ PHÀM, ANH VẬY MÀ LẠI LÀ

Nhà họ Lý?

người nhà họ Cố đều mang vẻ mặt nghi hoặc, trợ thì không hiểu nổi.

Nhà họ Lý gì chứ?

“Ngài Tống, nhà họ Lý này…” Ông cụ Cố khẽ khom người cười nhắc, ông ta đã hiểu được từ trong lời nhắc của con cháu nhà họ Cố lúc nãy rồi.

Nhà họ Lý này đưa nhiều máy móc y tế và thuốc đắc tiền đến như vậy, đủ để thấy địa vị và thực lự của nhà họ Lý này, tuyệt đối không hề là thứ mà nhà họ Cố có thể so được.

Ngài Tống ấy chỉ mỉm cười 1 cái, nhìn Lý Phàm, nói: “Tôi chỉ là tới đưa đồ, còn lại thì ko biết.”

nói xong, ông ta liền rời khỏi phòng bệnh.

lâm thời, đám người trong phòng bệnh đều lặng im ko đề cập gì.

“Nhà họ Lý này rút cuộc là thần thánh phương nào mà tại sao lại tặng mấy thứ này chứ? những người có ai quen biết người của nhà họ Lý này không?” Ông cụ Cố hỏi.

Đám con cháu nhà họ Cố lắc đầu.

“Ông nội, chắc ko phải là Lý Phàm chứ.” Cố Tuấn Hào lúc này mỉm cười âm dương dị dạng, ánh mắt giễu.

Lý Phàm?

rất nhiều mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên Lý Phàm ở bên cạnh.

Ha ha.

Sao mang thể là cậu ta chứ, 1 tên kiếp nhược nức danh, làm cho nhà họ Cố mất hết mặt mũi ở Hán Thành, có thể với thực lực tương tự ư?

“Tuấn Hào à, cháu đừng đùa nữa, Lý Phàm là thứ gì, chúng ta đều rõ, là một vũng bùn nhão không hơn không kém mà thôi.” Mẹ vợ Vương Cẩn mai mỉa mai hai câu.

Bà ta hết sức xem thường Lý Phàm, cũng ko biết trước đây con gái đã nhìn trúng điểm nào của cậu ta nữa.

“Ừm, mấy ngày nay mấy đứa nghe ngóng thử, Hán Thành có thêm một nhà họ Lý tính từ lúc nào vậy.” Ông cụ Cố đề cập.

“Cố Họa Y, chắc chẳng hề chị đã gian díu gì sở hữu 1 ông chủ no đủ nào ở bên ngoài đó chứ?”

khi này, con gái của tam phòng nhà họ Cố ở bên cạnh, Cố Bội Sam nở nụ cười như với như không mà nhắc.

Cô ta xem thường người chị chú bác này của mình, trước đây ở nhà họ Cố, Cố Họa Y được sủng hơn mình.

to lên, Cố Họa Y lại với tiếng tăm phải chăng ở Hán Thành, còn được xưng là nữ thần đẹp nhất Hán Thành, có mỹ danh là đầu đàn của tứ đóa kim hoa Hán Thành.

Nhưng, rất nhiều các thứ này đều đã kết thúc sau khi cô gả cho một tên truất phế vật rồi.

Câu kể này của Cố Bội Sam vừa thốt ra, đám người thân họ Cố đều nhìn sang Cố Họa Y và Lý Phàm mới vẻ giễu cợt.

lăng nhăng rồi đúng không?

các dòng ánh mắt kỳ lạ, làm Cố Họa Y rất khó chịu, ngay lập tức lạnh mặt nói: “Cố Bội Sam, cô đừng kể bậy, tôi căn bản không quen biết nhà họ Lý gì hết!”

khi kể lời này, cô còn nhìn sang Lý Phàm ở bên cạnh 1 loại.

với khi nào là anh không?

ví như là anh, thì sao lại chịu uất ức suốt 4 năm chứ.

“Được rồi, toàn bộ đừng nhắc nữa.” Ông cụ Cố ngắt lời bàn luận của đám người, ánh mắt rơi trên người Lý Phàm, trầm giọng nói: “Thỏa thuận ly hôn, có ký hay không?”

“Không ký.”

Lý Phàm lập tức trong khoảng chối: “Tôi đã mượn được tiền rồi, tủy để chữa cho Xuyến Xuyến, cũng sở hữu thể sử dụng của tôi.”

Ha ha.

Ông cụ Cố cười lạnh 2 tiếng, tức giận nói: “Cho dù cậu mượn được tiền thì đã sao? Viện trưởng của bệnh viện này là bạn của tôi, tôi kể ko dùng chiếc của cậu để chữa thì sẽ ko sử dụng cái của cậu để chữa!”

Tên truất phế vật này, còn muốn tiêu dùng tủy thấp hèn của anh để chữa bệnh cho chắt nữ của mình sao?

ko sở hữu cửa đâu!

Nghe thấy lời này, trái tim Lý Phàm chợt chùng xuống, nói: “Ông nội, Xuyến Xuyến là con gái tôi, tại sao không tiêu dùng của tôi?”

“Tại sao? Còn không hề vì cậu là một tên phế vật không chút tích sự gì, khiến mất mặt nhà họ Cố chúng tôi sao!”

Mẹ vợ Vương Cẩn Mai khoanh 2 tay trước ngực, mai mỉa mà mắng.

nếu không hề vì anh thì địa vị của mình ở nhà họ Cố sẽ không rơi xuống thê thảm như vậy rồi.

“Ha ha, đúng ấy, Lý Phàm cậu là loại thá gì, cậu chỉ là 1 con chó mà thôi, còn muốn ghép tủy cho Xuyến Xuyến nữa chứ, mang bản lĩnh thì cậu kêu viện trưởng tới đi!”

Cố Tuấn Hào giễu cợt: “Chỉ cần viện trưởng đề cập tiêu dùng tủy của cậu thì nhà họ Cố tôi không với quan điểm gì nữa, đúng chứ, ông nội?”

Ông cụ Cố gật đầu, nói: “Không sai, chỉ cần viện trưởng bệnh viện này đề cập sử dụng tủy của cậu thì Cố Tử Sâm tôi ko mang ý kiến gì hết.”

Điều đấy thể sao?

Cố Tử Sâm đã mở lời trước rồi.

Viện trưởng Lưu Tân Dân lại là bạn phải chăng của ông ta.

Lý Phàm muốn hiến tủy cho Xuyến Xuyến, còn khó hơn lên trời nữa!

Cố Họa Y nhìn cảnh này, trong khóe mắt sương mù dày đặc, cô oán thù mà nhìn Lý Phàm, tiến lên trước giáng cho 1 chiếc tát, mắng: “Lý Phàm, sao anh lại vô bổ như vậy!”

Sau ấy, cô tức giận khóc lóc, quay người ôm mặt chạy đi.

Lý Phàm nhận cái tát này, bờ má khẽ đỏ, nhìn Cố Họa Y chạy ra ngoài, muốn đuổi theo.

Nhưng, lúc này, cửa phòng bệnh, có 2 người thầy thuốc mặc áo blouse trắng đi vào.

“Aiyo, Viện trưởng Lưu, sao ngài lại đến rồi, đặc trưng đến thăm chắt nữ của tôi sao?”

Ông cụ Cố trông thấy người đứng ở cửa, ngay lập tức vươn hai tay ra, cung kính mà kể.

kể là bạn bè, nhưng thực ra, Cố Tử Sâm vẫn phải nể mặt Lưu Tân Dân.

Dù sao, tên tuổi của Lưu Tân Dân ở Hán Thành rất to.

đầy đủ xí nghiệp lớn và nhà giàu ở Hán Thành đều đã từng khám bệnh ở bệnh viện của Lưu Tân Dân qua, cũng mang hỗ tương sở hữu Lưu Tân Dân.

Đây chính là 1 tấm danh thiếp thị trấn giao.

Hơn nữa, tiếng tăm của Lưu Tân Dân ở trong nước cũng ko tệ, trong giới y học, chuyên chữa bệnh máu trắng, mang tôn xưng là Tiểu Thái Đẩu Chữa bệnh.

Hán Thành, mười người là có tám người phải nể mặt Lưu Tân Dân.

Cố Tử Sâm ở trước mặt Lưu Tân Dân cũng phải kính cẩn bảy phần, nịnh hót ba phần.

Lưu Tân Dân khoảng 5-60 tuổi, trước ngực đeo nhãn Viện trưởng, ông ta quét nhìn tình hình trong phòng bệnh trước, như đang mua người, sau đó mới cười nhắc mang ông cụ Cố: “Ông cụ Cố khách sáo rồi, tôi tới là để nhắc với ông một chuyện.”

“Viện trưởng Lưu, ngài sở hữu chuyện gì thì trực tiếp kêu y tá đến thông báo tôi là được rồi, hà tất gì phải đích thân đi một chuyến chứ.” Ông cụ Cố nịnh hót.

Lưu Tân Dân cười cười, ánh mắt đã rơi trên người Lý Phàm, tiến lên trước mấy bước, hất tay của Cố Tử Sâm ra, rất tôn kính mà nói sở hữu Lý Phàm: “Ngài Lý mang đúng không, chào ngài, tôi là viện trưởng của bệnh viện này Lưu Tân Dân.”

kể xong, ông ta đưa 2 tay ra.

Lý Phàm, chẳng phải đơn thuần.

Năm phút trước, ông ta đã nhận được 1 cuộc gọi trong văn phòng Viện trưởng.

đấy là cuộc gọi từ tập đoàn xếp sau bệnh viện!

Chỉ nói một câu, một vị tiên sinh tôn quý đang ở bệnh viện, bảo Lưu Tân Dân phải nghe lệnh, ko được khiến cho trái hầu hết ý của vị tiên sinh này!

Mà vị tiên sinh này, chính là con rể phế truất vật của nhà họ Cố, Lý Phàm!

có thể khiến cho tập đoàn tài chính đứng sau đích thân gọi điện thoại thông tin cho mình, có thể thấy Lý Phàm này, tuyệt đối không hề là tên kiếp nhược như Hán Thành phao.

Cảnh này, làm hầu hết người nhà họ Cố trong phòng bệnh đều sững sờ!

đặc trưng là ông cụ Cố, hoàn toàn không dám tin vào mắt của mình.

Đây là chuyện gì vậy?

Lưu Tân Dân vậy cơ mà đi khách sáo có một tên phế vật, hơn nữa, còn đưa cả hai tay ra!

“Viện trưởng Lưu, ngài đang làm cho gì vậy? Sao ngài lại khách sáo với tên phế vật này chứ?”

Mi tâm ông cụ Cố nhíu chặt, nghi hoặc mà hỏi.

Cố Tuấn Hào ở kế bên cũng a dua theo nói: “Phải đó Viện trưởng Lưu, Lý Phàm chỉ là một tên ở rể nhà họ Cố tôi thôi, không sở hữu bản lĩnh gì hết, ngài không cần khách sáo với cậu ta đâu.”

“Đúng đó, Viện trưởng lưu, con rể này của tôi chỉ là một thằng nghèo, sao ngài lại khách sáo mang cậu ta như thế chứ.”

Vương Cẩn Mai cũng a tòng theo mỉa mai, tức tốc chỉ vào Lý Phàm, quát: “Lý Phàm, cậu khiến cho gì vậy, thấy Viện trưởng Lưu mà còn không mau chào hỏi đi, sao, cho cậu chút mặt mày rồi, còn muốn đợi người ta bắt tay có tên phế truất vật như cậu sao?”

Nhưng.

ngẫu nhiên, sắc mặt Lưu Tân Dân trầm xuống, quát: “Hỗn xược! Sao lại nói chuyện có ngài Lý như vậy? truất phế vật gì chứ, những người phải biết, ngài Lý chính là….”

Khụ!

Lý Phàm tình cờ ho khan một tiếng, ngắt lời của Lưu Tân Dân, vươn tay, kéo lấy tay Lưu Tân Dân sở hữu vẻ mặt đầy ý cười, khiêm tốn hèn mọn mà nói: “Viện trưởng Lưu, chào ngài, bệnh tình con gái tôi thế nào rồi?”

Lưu Tân Dân bàng hoàng, quay đầu đọc được gì đấy từ trong ánh mắt của Lý Phàm, ngay tức thì nói: “Ngài Lý, ngài yên ổn tâm, bệnh tình của con gái ngài, bệnh viện tôi nhất định sẽ toàn lực chữa trị.”

Xem ra ngài Lý này ko muốn tiết lộ thân phận trước mặt mấy người này rồi.

Chát!

thiên nhiên, Vương Cẩn Mai vươn tay hất đi bàn tay đang bắt tay mang Lưu Tân Dân của Lý Phàm, quát mắng: “Làm gì vậy, Viện trưởng Lưu nào phải người mà cậu với thể bắt tay chứ, tên phế vật!”

Lưu Tân Dân tức giận, đôi mắt trừng lớn, nhìn chăm bẳm vào người đàn bà luống tuổi không biết nói lý Vương Cẩn Mai này!

Ngài Lý bắt tay có mình, đó là vinh dự lớn như trời đối với mình!

Người đàn bà ngu ngốc này, chắc vẫn chưa biết thân phận của ngài Lý rồi!

Ha ha.

Thấy sắc mặt bức xúc của Lưu Tân Dân, Vương Cẩn Mai còn tưởng là đang tức giận Lý Phàm, vội vàng nói: “Viện trưởng Lưu, ngài đừng tức giận, cậu ta chỉ là 1 vũng bùn nhão, đừng chấp nhặt cậu ta.”

Lưu Tân Dân hừ một tiếng, quay đầu, nói sở hữu ông cụ Cố: “Ông cụ Cố, lần này tôi tới là để thông tin cho ông, can hệ đến việc ghép tủy cho Xuyến Xuyến, sở hữu người nhà thì đương nhiên là dùng của người thân vẫn phải chăng nhất.”

Câu nhắc này vừa thốt ra, ông cụ Cố và người thân họ Cố đều không tĩnh tâm được nữa.

“Viện trưởng Lưu, cái…cái này trước đây không phải đã nói sử dụng tủy mà tôi mua để ghép sao?” Ông cụ Cố sốt sắng.

dùng của người thân, vậy còn chẳng phải là dùng tủy của tên truất phế vật Lý Phàm đó sao!

ko được, tuyệt đối không được!

Viện trưởng Lưu lạnh lùng nhìn ông cụ Cố, nói: “Đây là quy định của bệnh viện, hơn nữa, cũng là vì nghĩ cho bệnh nhân, tủy của người nhà, tỉ lệ xuất hiện bài bác, là cực thấp!”

tức thời, sắc mặt ông cụ Cố trở nên rất khó coi.

Ông ta nhíu mày, nhìn Lý Phàm, trong lòng không hiểu, tại sao Viện trưởng Lưu lại trùng hợp thay đổi như vậy.

“Viện trưởng Lưu, sở hữu thể đề cập tiếp không?” Ông cụ Cố còn muốn kể gì ấy.

Nhưng, Viện trưởng Lưu trực tiếp không nể mặt, nói: “Không cần nữa, chuyện này quyết định như vậy đi, tủy, sẽ tiêu dùng của ngài Lý đây, nếu như đã là ba của đứa bé thì các người không nên ngăn cản như vậy.”

Cố Tuấn Hào lúc này trông thấy Lưu Tân Dân ko nể mặt ông nội mình, tức khắc nhỏ tiếng lầm bầm: “Đậu xanh! giả vờ nhái vịt gì vậy chứ, cộng lắm, chúng ta đổi bệnh viện được rồi.”

tạm bợ, bầu không khí trong phòng bệnh liền lạnh xuống.

Ánh mắt Lưu Tân Dân chợt lạnh lẽo, nhìn châm bẩm vào Cố Tuấn Hào trong đám người.

Đáy lòng Cố Tử Sâm chợt run lên, trở tay tát một chiếc, quát: “Thứ khốn nạn! người nào cho mày bất kính mang Viện trưởng Lưu như vậy!”

Sau ấy, ông ta vội vàng chắp tay xin lỗi Lưu Tân Dân, nói: “Viện trưởng Lưu, xin lỗi, cháu tôi còn nhỏ dại, khó hạn chế mang chút bốc đồng, giả mạo phạm đến Viện trưởng Lưu, xin ngài lượng thứ.”

Tên ngốc này, đắc tội mang Lưu Tân Dân rồi, ở Hán Thành này còn bệnh viện nào nhận Xuyến Xuyến nữa?

Lưu Tân Dân hất tay, hừ một tiếng, sau đó mỉm cười nhắc với Lý Phàm trong ánh mắt ngạc nhiên của đám người: “Ngài Lý, vậy tôi đi trước đây.”

Trong lòng Lý Phàm bất lực, gật gật đầu.

Mãi đến lúc Lưu Tân Dân rời đi, người thân họ Cố mới nhìn sang Lý Phàm với vẻ mặt đầy ngỡ ngàng.

“Lý Phàm, rút cuộc cậu đã làm cho gì mà Viện trưởng Lưu lại viện trợ cậu như vậy chứ!” Cố Tuấn Hào thoa xoa mặt, trong lòng rất tức giận.

Anh ta không dám hận Lưu Tân Dân, chỉ mang thể trút giận lên người Lý Phàm.

Nhưng Lý Phàm chỉ kể 1 câu: “Cố Tuấn Hào, anh biện hộ nhau có tôi cũng vô bổ, đây là ý của Viện trưởng, sở hữu bản lĩnh thì anh đi tìm Viện trưởng đi.”

“Cậu!” Cố Tuấn Hào tức giận.

Ông cụ Cố thờ ơ quát một tiếng, nói: “Đủ rồi!”

Sau đó, đôi mắt già nua của ông ta nhìn chăm chăm vào Lý Phàm với vẻ rất bất mãn, nói: “Nếu đã là ý của Viện trưởng Lưu thì tôi đương nhiên ko ngăn cản, nhưng, cậu đừng nghĩ khiến tương tự thì tôi sẽ cho Xuyến Xuyến nhận cậu!”

nói xong, ông cụ Cố đưa người rời khỏi phòng bệnh.

Đợi người đi khỏi, Lý Phàm nhìn đứa con gái rụt tè ở trên giường bệnh, cười cười, đi qua đấy, ôn nhu mà thoa xoa đầu của bé, nói: “Ba cố định sẽ chữa khỏi cho con.”

Xuyến Xuyến rất ngoan, nãy giờ chẳng hề làm cho ồn.

khi này, bé trực tiếp lao vào lòng của Lý Phàm, khóc oe oe, mềm mại mà gọi: “Ba ơi, ba ơi….”

Lý Phàm nghe thấy tiếng gọi ba này, trái tim như mềm nhũn, khóe mắt đỏ bừng.

không lâu sau, Lý Phàm nhận được một tin nhắn, rời khỏi phòng bệnh.

các máy móc y tế và thuốc lúc nãy đã cho người thu vén rồi.

Mấy vị nhân viên y tế chuyên gia ấy cũng được Lưu Tân Dân bố trí trong bệnh viện.

Lý Phàm đi ra khỏi bệnh viện, trên một đường ở sắp đó, nhận ra Tiền Phúc đã chờ đợi trong khoảng lâu, và cả cái xe Rolls-Royce rít gió kia.

Anh vừa định ngồi vào xe thì 1 thanh âm vừa thân thuộc vừa sửng sốt truyền tới trong khoảng bên cạnh: “Lý Phàm? Sao anh lại ở đây?”

Lý Phàm theo bản năng nhìn qua, thì nhìn thấy Cố Họa Y có vẻ mặt ngờ vực, đang nhìn chằm chằm vào mình và cả Tiền Phúc và loại Rolls-Royce ở bên cạnh có ánh mắt kỳ lạ.

Ở kế bên cô, còn sở hữu 2 khuê mật của cô, cũng sở hữu vẻ mặt chấn kinh.

Đáy lòng Lý Phàm chợt kinh hoảng, toi rồi, mình gần bị Cố Họa Y biết thân phận rồi!

Chương 5: ANH HỨA VỚI EM

Lý Phàm mang chút sưng xỉa, nhìn ánh mắt kỳ quái của Cố Họa Y đang quyến luyến trên người mình.

“Sao anh vẫn còn ở đây? Người này là ai?” Sắc mặt của Cố Họa Y sở hữu chút khó coi.

Cô không thể chuyện trò hẳn hoi sở hữu Lý Phàm, dù sao 4 năm qua, cô cũng vì anh mà chịu chứa sự khinh bỉ và chế giễu của người khác, cô sớm đã chết tâm mang Lý Phàm rồi.

Nhưng ngày nay, Lý Phàm lại đứng cạnh chiếc xe Rolls-Royce.

chiếc này….

Lý Phàm lúng túng gãi đầu, nhìn Tiền Phúc đứng ở bên cạnh.

Tiền Phúc tức thì cười nói: “Tiểu huynh đệ, may mà được cậu chỉ đường, tôi đi trước đây, sau này với chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”

nhắc xong, Tiền Phúc ngay tức thì lên xe.

loại xe Rolls-Royce trong khoảng từ rời khỏi đây.

Lý Phàm cũng cười khì khì giải thích: “Người đàn ông kia không biết đường, tôi chỉ tuyến đường cho ông ấy.”

Nghe thấy lời giải thích nào, Cố Họa Y cũng không nghi ngờ.

với hình dung cũng không thể nào, lẽ nào chồng của mình lại là phú nhị đại ẩn giấu thân phận.

Đúng lúc này, 1 giọng đề cập sắc bén, ko đôn hậu truyền đến: “Họa Y, đây chính là người chồng vô ích của cô sao?”

Người nói câu này là 1 người phụ nữ xinh đẹp, thời thượng, tóc được khiến xoăn ngọn to, đôi môi đỏ rực, đeo kính mát rộng, ăn mặc cũng rất bắt mắt, một loại áo 2 dây màu đen và 1 loại quần xà lỏn siêu ngắn, đôi chân ngọc thẳng và rất thon, dưới ánh sáng mặt trời hiện lên một màu trắng mượt mà.

Sắc mặt của Cố Họa Y sở hữu chút đổi thay, nặn ra 1 nụ cười, vén tóc xõa bên tau, giới thiệu: “Ừ, anh đó tên là Lý Phàm, là….”

từ chồng này tuồng như rất khó nhắc.

Người đàn bà kia bó tay trước ngực, tôn lên thứ nặng trịch phía trước rất đầy đặn, khịt mũi nói: “Họa Y, cô cũng quá tùy tiện rồi, vậy nhưng mà gả cho 1 người đàn ông vô dụng như vậy, lẽ nào, đàn ông tốt trong nước đều chết hết rồi sao?”

Kim Thiện Na, cô chủ nhà họ Kim ở Hán Thành, đi du học, bốn năm trước ra nước ngoài du học, vừa mới về nước được mấy ngày.

Vốn dĩ muốn gặp người chồng vô bổ trong lời phao của Cố Họa Y, không ngờ hôm nay lại gặp anh.

Vừa nhìn là biết một tên nghèo hèn.

Cố Họa Y ko giải thích, đôi mắt mang theo sự oán thù nhìn Lý Phàm khuôn mặt vẫn rất tĩnh tâm.

tại sao anh lại ko cảm thấy hổ hang tương tự chứ?

ví như không phải vì anh, cô cũng ko phải mất mặt trước bạn thân như vậy.

Lý Phàm cười nói: “Họa Y, anh về đi làm trước đây, vấn đề điều trị của Xuyến Xuyến đã được giải quyết, sử dụng tủy của anh.”

“Giải quyết rồi?” Cố Họa Y với chút sửng sốt, nói: “Ông nội sao sở hữu thể dùng tủy của anh chứ?”

Lý Phàm giải thích: “Viện trưởng của bệnh viện kể, khiến cho theo quy định.”

đề cập xong, anh liếc nhìn Kim Thiện Na đầy ẩn ý, sau đấy rời đi.

Sau lúc Lý Phàm rời đi, Cố Họa Y vẫn sở hữu chút mất tập hợp, cô vội vàng dẫn theo hai người bạn thân đi vào trong bệnh viện, sau khi xác nhận chuyện này, mới thở phào nhẹ nhàng.

“Họa Y, ko phải tớ nhắc này, cậu chóng vánh lý hôn mang chiếc đồ vô dụng Lý Phàm kia đi, tớ giới thiệu cho cậu vài người đàn ông rẻ, đều là những công tử có tiền sở hữu thể ở Hán Thành, đích thực ko được, tớ còn có mấy người bạn ngoại quốc, vừa đẹp trai vừa sở hữu tiền, kỹ thuật lại rẻ.”

Trong phòng bênh, Kim Thiện Na đứng một bên, nhìn Cố Họa Y cẩn thận coi sóc Xuyến Xuyến.

một cô gái khác đứng ở kế bên, Tôn Khiết cũng phụ họa theo: “Đúng vậy Họa Y, đã 4 năm rồi, tớ cũng cảm thấy không đáng cho cậu, cũng tới khi giải quyết dứt khoát rồi.”

Cố Họa Y sững sờ, nhìn Xuyến Xuyến nằm trên giường bệnh đã ngủ say, nhẹ nhõm chạm vào vầng trán mịn màng của cô bé, đôi mắt ươn ướt nói: “Tớ sẽ ko ly hôn với anh ta, bọn tớ đã kết hôn được 4 năm rồi, ko với tình cảm là kém chất lượng. Hơn nữa, anh ta mãi mãi là ba của Xuyến Xuyến, trừ lúc anh ta ko cần bọn tớ nữa.”

Vừa nghe thấy câu này, Kim Thiện Na tức giận tới mức giậm chân, nói: “Họa Y, sao cậu lại ngốc như vậy! mẫu đồ vô ích kia có cái gì rẻ chứ?”

Cố Họa Y quay người lại, nhìn Kiều Thiện Na đang mất tĩnh tâm, nói: “Được rồi, Na Na, tớ biết cậu là vì muốn thấp cho tớ, nhưng đây là chuyện của tớ.”

Kiều Thiện Na mở miệng muốn đề cập gì đấy, nhưng lại kềm chế lại nói: “Tùy cậu, nhưng tớ sẽ phấn đấu khôn cùng chia rẽ các cậu! Cậu là bạn thân nhất của tớ, tớ sẽ không để cậu nhún sâu vào vũng bùn!”

Cố Họa Y ko đề cập gì, cô hiểu ý phải chăng của Kim Thiện Na, là thật sự muốn tốt cho mình.

Nhưng, với một số chuyện, đặc thù là tình cảm mang Lý Phàm, trong lòng Cố Họa Y cũng rất loạn.

Buổi tối, Lý Phàm xách một túi táo về nhà, vẫn chưa vào tới cửa đã nghe thấy tiếng ồn ào trong phòng.

“Họa Y, chuyện này con một mực phải nghe lời mẹ, tương lai con đi ly hôn mang mẫu đồ vô bổ kia đi! Nhà họ Cố chúng ta không thể đựng chấp nó!”

Là giọng đề cập của mẹ vợ Vương Cẩn Mai, nghe mang vẻ rất tức giận.

“Con xem xem, hôm nay ở bệnh viện, thằng tinh quái kia làm cho con mất mặt, suýt nữa còn phát sóng ra cả Hán Thành. Mọi người cũng trông thấy rồi, bữa nay Lý Phàm có thái độ như thế nào mang lão gia, đây không phải là đẩy Cả nhà chúng ta vào cái hố phiền toái sao! Mấy ngày nữa, chính là hội nghị tổng kết nửa năm của nhà họ Cố, phải chọn ra phó giám đốc điều hành mới, trong lúc quan trọng này, Lý Phàm lại xấc láo sở hữu lão gia, Họa Y nhà chúng ta vẫn còn có dịp được chọn sao? nhất thiết phải ly hôn!”

Vương Cẩn Mai toàn bộ muốn nổ tung, từ sau khi Cố Họa Y đóng chặt cửa lại quay người đi về phòng, liền nổi nóng với chồng của mình Cố Thiệu Huy đang ngồi trên sofa đọc báo.

Cố Thiệu Huy cúi đầu, nhái vờ trang nghiêm đọc báo, ko phát ra tiếng.

Ông ta là một người chồng điển hình bị vợ quản, ko với địa vị trong nhà, chuyện to chuyện nhỏ đều do vợ mình là Vương Cẩn Mai giải quyết.

Hơn nữa, tính cách thức trời sinh của ông ta là yếu đuối, trước mặt người vợ hổ báo như Vương Cẩn Mai thật sự không thể ngước đầu lên được.

Cố Thiệu Huy ko nói một lời nào khiến Vương Cẩn Mai càng tức giận, đi qua, giựt tờ báo trong tay ông ta, sau đấy xé nát, mắng: “Xem xem xem, suốt ngày về nhà chỉ mang biết đọc báo, sao ông ko để ý một tí nào tới chuyện gia đình chúng ta thế, chả lẽ Họa Y chẳng hề là con gái của ông sao?”

khi này Cố Thiệu Huy mới bất lực nói một câu: “Sao tôi lại không quan tâm chứ, chuyện này ko phải là chuyện chúng ta với thể khiến chủ, phải do Họa Y lên tiếng mới được.”

Vương Cẩn Mai không quan tâm, tức thời la lối om sòm, hét lên: “Tôi ko để ý, con gái của chúng ta khăng khăng phải ly hôn cùng với cái đồ vô dụng kia, đã 4 năm rồi, nhà chúng ta chịu chứa nước miếng và sự chế nhạo của bao lăm người, ông vẫn chưa chịu đựng đủ sao?”

nói xong, Vương Cẩn Mai lại rơi nước mắt, dứt khoát ngồi xuống sofa khóc lóc thảm thiết: “Cố Thiệu Huy, nếu như ông còn là một người đàn ông, chuyện này ông phải làm cho chủ cho con gái! Con gái của chúng ta khổ tương tự, hiện giờ Xuyến Xuyến lại bị bệnh máu trắng, đa số chuyện này, đều là vì dòng thứ vô ích Lý Phàm kia! Vốn dĩ con bé với thể được gả vào 1 gia đình ấm no làm cho 1 mợ chủ phong lưu, chúng ta cũng với thể hưởng phúc, có lẽ nào ông muốn nhìn thấy ngày nào Họa Y cũng mỏi mệt, còn phải chịu đựng sự các người thân thích kia chọc tủy? Ông ko đau lòng sao!”

Nhà họ Cố, buôn bán thiết bị y tế ở Hán Thành, quả thực ngày nào Cố Họa Y cũng phải chạy đến công trường, chạy tới khu vật liệu thuốc, chạy đến chợ, rất mệt.

Hơn nữa, vì Lý Phàm, địa vị của nhị phòng nhà họ Cố ở nhà họ Cố rất rẻ, thậm chí ngay cả di sản của lão gia truyền ra ngoài đều ko sở hữu phần của Cố Họa Y.

Nghe thấy các điều này, Cố Thiệu Huy cũng trầm tư, dù sao cũng là con gái của mình.

Ông ta vừa chuẩn bị đứng dậy, Cố Họa Y tự nhốt mình trong phòng ở bên kia khi này lại mở cửa ra, đi tới phòng khách.

Cô nhìn Vương Cẩn Mai đang cực kỳ phẫn uốt và Cố Thiệu Huy tràn ngập sự u sầu, khổ đau, nói: “Ba, mẹ, con sẽ ko ly hôn mang Lý Phàm!”

Nghe thấy lời này, Vương Cẩn Mai tức tốc cuồng nộ, hét lên: “Họa Y, con kể nhăng nhít chiếc gì vậy? Con không ly hôn mang nó, còn muốn sống cả đời này sở hữu loại đồ vô bổ kia sao?!”

“Mẹ, con ko kể lăng nhăng, con yêu Lý Phàm, cho dù 4 năm qua, vì anh đó, con bị người nhà, bạn bè chỉ trích, chê cười, nhưng dù sao anh đó cũng là chồng của con, là ba của Xuyến Xuyến!”

“Bốn năm nay, anh đó vẫn âm thầm giữ gìn cái nhà này, có bao giờ oán trách 1 lời không?”

“Mọi người xem thường anh đấy, ông nội xem thường anh đấy, số đông mọi người đều xem thường anh ấy, nhưng con không!”

Lý Phàm đúng ở cửa, trong tay xách túi táo, thở dài một tiếng, đôi mắt ươn ướt, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.

Anh đang cười, bốn năm rồi, hóa ra cô vẫn luôn yêu anh, cho dù mình đem đến cho chô phần nhiều sự uất ức.

Người nữ giới này, sao lại ngốc như vậy chứ.

Đã từng hứa với cô cả đời này sẽ sống phong lưu, hiện nay xem ra chả sở hữu gì cả.

Lý Phàm nắm chặt tay, trong mắt lộ ra sự nghiêm chỉnh, Cố Họa Y tin tưởng anh, lời hứa hẹn của anh mang em, vĩnh viễn sẽ không đổi thay, em sẽ trở nên người nữ giới hạnh phúc nhất trên thế giới này!

Mà ở trong phòng khách, Cố Họa Y sớm đã nước mắt rơi đầy mặt, dáng vẻ diễm kiều giống như hoa lê dưới mưa, nhìn Vương Cẩn Mai và Cố Thiệu Huy nói: “Mẹ, ba, hai người ko hiểu, con yêu anh đấy, con vẫn luôn đợi anh đấy, đợi anh đó sở hữu thể danh chính ngôn thuận đề cập với phần đông mọi người anh ấy là ba của Xuyến Xuyến, là chồng của Cố Họa Y…”

Trong phòng thiên nhiên trở thành im tĩnh.

Trên khuôn mặt của Vương Cẩn Mai mặc dầu vẫn còn tức giận, nhưng nghe thấy những lời này của Cố Họa Y, bà ta cũng ko luôn tiện kể gì nữa.

Mà khi này, Lý Phàm đẩy cửa ra, đứng ở của, khóe mồm nở 1 nụ cười rét mướt giống như anh mặt trời, nhìn Cố Họa Y mặt đầy nước mắt, đi tới trước mặt cô, nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt cô.

“Lý Phàm, anh có thể đồng ý có em không? Vì em và Xuyến Xuyến.”

“Em không muốn chịu chứa các lời chế giễu kia nữa, không muốn Xuyến Xuyến ở trước mặt người khác vẫn gọi anh là chú, em muốn tất cả mọi người đều biết, anh là ba của Xuyến Xuyến, là chồng của Cố Họa Y em, chẳng hề là đồ vô bổ.”

hai mắt Cố Họa Y đỏ ửng.

Trong mắt chan chứa sương mù.

“Anh hẹn mang em.”

Lý Phàm nghiêm túc kể, dịu dàng nhìn Cố Họa Y, quay người rời đi.

2. Các chương truyện thiếu chủ bí mật mới nhất

  • Chương 6: TIÊU TIỀN NHƯ RÁC.
  • Chương 7: EM CŨNG XỨNG ĐÁNG.
  • Chương 8: ĐỂ LẠI TÊN CỦA NGƯỜI NÀO.
  • Chương 9: KHÔNG TỪ THỦ ĐOẠN.
  • Chương 10: NIỀM KIÊU HÃNH VÀ TỰ HÀO.
  • Chương 11: TÔI CHỈ CHO ÔNG BA PHÚT.
  • Chương 12: THỎA THUẬN GIỮA TÔI VÀ ÔNG
  • Chương 13: ÂM MƯU CỦA CỐ TUẤN HÀO
  • Chương 14: LÝ PHÀM CỨU EM.
  • Chương 15: SAN BẰNG NƠI NÀY.
  • Chương 16: AI DÁM VÔ LỄ
  • Chương 17: KHÔNG CÓ AI TÔI KHÔNG ĐỘNG VÀO ĐƯỢC CẢ
  • Chương 18: ĐÂY VẪN LÀ TÊN VÔ DỤNG
  • Chương 19: CÔ ẤY VẪN QUAN TÂM ĐẾN TÔI
  • Chương 20: VÌ EM ANH SẼ TỚI
  • Chương 21: KHÔNG AI TRÊN THẾ GIỚI NÀY CÓ THỂ BẮT NẠT CÔ ẤY
  • Chương 22: THÚ NHẬN
  • Chương 23: ĐÂY LÀ LỜI HỨA CỦA ANH
  • Chương 24: TỚI LƯỢT RỒI
  • Chương 25: CHẤN ĐỘNG KHIẾN NGƯỜI TRONG THÀNH PHỐ
  • Chương 26: THẬT RA ANH RẤT CÓ TIỀN
  • Chương 27: PHI LỄ
  • Chương 28: MUA LẠI CỬA HÀNG NÀY
  • Chương 29: THÂN PHẬN BẠI LỘ
  • Chương 30: CỐ HỌA Y CÔ TIÊU RỒI
  • Chương 31: LÝ PHÚ THIẾU THẦN BÍ
  • Chương 32: KHÔNG AI CÓ THỂ CƯỚP ĐI
  • Chương 33: CÓ BẤT NGỜ
  • Chương 34: CHUYỆN CỦA MỘT CÂU NÓI
  • Chương 35: GẶP HAY KHÔNG HAY KHÔNG
  • Chương 36: ANH VẪN LÀ PHẾ VẬT
  • Chương 37: XÁC ĐỊNH MỘT MỤC TIÊU NHỎ
  • Chương 38: SAO LẠI LÀ CẬU TA
  • Chương 39: CỐ HỌA Y BỊ ĐÁNH
  • Chương 40: CẢ THẾ GIỚI KHÓC CÙNG CÔ
  • Chương 41: PHẢN RỒI
  • Chương 42: PHẢI ĐỂ HỌ XIN LỖI EM
  • Chương 43: MỌI CHUYỆN ĐÃ XONG
  • Chương 44: THẬT SỰ LÀ LÝ PHÀM
  • Chương 45: ANH ĐANG NHẮN TIN CHO AI
  • Chương 46: ANH GIẢI QUYẾT THẾ NÀO
  • Chương 47: SỢ NGÂY NGƯỜI
  • Chương 48: KHÁCH QUÝ
  • Chương 49: NỂ MẶT AI
  • Chương 50: CHUẨN BỊ CHO NGÀI