Đọc truyện thầm yêu quất sinh hoài nam dịch full Tiếng Việt

Đọc truyện thầm yêu quất sinh hoài nam khuất Sinh Hoài Nam của tác nhái Bát Nguyệt Trường An, full (hoàn thành). hỗ trợ xem trên mobile, tablet.

“Lạc Chỉ yêu hưng thịnh Hoài Nam, ko người nào biết.” Bạn đã từng, hay đang yêu 1 ai đấy mạnh mẽ đến mức không ai thấu hiểu? Thuở nhỏ chỉ gặp nhau một lần nhưng hình ảnh hưng vượng Hoài Nam hình như đã in sâu vào trái tim Lạc Chỉ mười một năm dài đằng đẵng. Lần xuất hiện tiếp theo, anh nhãi nhép như ánh mặt trời, từ đó Nhật ký của Lạc Chỉ trở nên 1 vở kịch chỉ sở hữu một diễn viên chính độc nhất – anh.

Lạc Chỉ yêu thầm, yêu kỹ, nhưng ái tình ấy cũng tự phụ cực kỳ. Mối mọt trong lòng cô nở rất nhanh, chẳng thể tiện dụng loại bỏ. Người đấy ở đây, trong tim Lạc Chỉ, trong mắt Lạc Chỉ. Chỉ cần 1 bước nữa là với thể

1. Đọc truyện thầm yêu quất sinh hoài nam bản phiên dịch

Đọc truyện thầm yêu quất sinh hoài nam

Chương 1-1: Giới thiệu tác giả và tác phẩm

1. Tác giả:

Bát Nguyệt Trường An, tên thật là Lưu Uyển Hội, sinh năm 1987. tốt nghiệp Đại học quang đãng Hoa ở Bắc Kinh, lĩnh vực quản lý. Được Nguyên Tổng biên tập Triệu Trường Thiên (Tạp chí « Manh nha » Trung Quốc) khen ngợi là thế hệ nhà văn mới, là tác giả xuất sắc và phổ biến được hoan nghênh nhất trên mạng Tấn Giang – Trung Quốc, được trang mạng Douban.com cho điểm cao nhất trong mục tác giả viết về văn chương tuổi trẻ. một số tác phẩm đã xuất bản của tác giả: Trở về tuổi thơ, Điều tuyệt nhất của chúng ta, Lá thư không đề tên người gửi, Năm năm bị ăn cắp, Xin chào những tháng năm xưa…

hai. Tác phẩm:

Tiểu thuyết do tác nhái Bát Nguyệt Trường An của “Xin chào, các tháng năm xưa” tập kết sáng tác trong suốt bốn năm, phân trần hết thảy xúc cảm lúc yêu 1 người suốt cả thời niên thiếu. Đây là 1 trong các tác phẩm được bạn đọc trông chờ nhất trên mạng văn học Tấn Giang.

“Đây là tiểu thuyết được tôi viết 1 bí quyết nghiêm túc nhất, chứa chứa phổ thông tình cảm nhất, thời kì sáng tác cũng lâu nhất…” nếu như trong “Xin chào, những tháng năm xưa”, tôi kiếm tìm sự đồng cảm, vậy ở trong “Thầm yêu – Quất Sinh Hoài Nam”, tôi đang tìm kiếm các nét giống nhau giữa chúng ta.” – Bát Nguyệt Trường An

Đây là một câu chuyện về tình yêu thầm thương trộm nhớ. Chỉ là, thời gian thầm yêu này dài quá, dài đến mức sở hữu thể đánh thức ký ức về mối tình sâu kín mà mỗi người đã từng trải qua.

Bốn năm chờ đợi sẽ không uổng phí.

Trước giờ chưa từng mang 1 tác phẩm tiểu thuyết thanh xuân nào có thể biểu hiện tường tận trái tim của những người trẻ tuổi như thế.

Cuốn sách này sẽ khiến cho người ta đê mê. rất nhiều các gì ngủ say trong não, hết thảy những gì sôi sục trong tim, hầu hết các ký ức về yêu thương, đều sẽ ngầm cuộn trào mãnh liệt.

“Tình yêu khẩn thiết của các người trẻ tuổi sẽ đủ sức lay động trái tim bất cứ người nào, cũng sở hữu thể khiến họ phải thốt ra 1 tiếng thở dài cảm thán.”

(Giải thích về tên tác phẩm 1 chút: Quất sinh Hoài Nam nghĩa là cây quýt mọc ở Hoài Nam (phía Nam sông Hoài), Trung Quốc. Quýt này lúc chuyển đến trồng tại phía Bắc sông Hoài trở thành cây chỉ (hay còn gọi là cây quýt hôi, cây tranh gai, một loài cây cùng họ cam quýt). Thành ngữ này xuất hành từ tích một câu chuyện đối đáp thử trí sáng tạo giữa Yến Tử thời Xuân Thu và vua nước Sở khi đấy, sau này dùng để chỉ hoàn cảnh có thể đổi thay tính chất của sự vật. Quýt mọc ở Hoài Nam là cây quýt, mọc ở Hoài Bắc phát triển thành cây chỉ, giống phải chăng chỉ mang thể sinh tồn trong môi trường phù hợp với mình. Môi trường tự nhiên với tính quyết định đối mang thực vật.

Trong truyện, cô gái tên là Lạc Chỉ, chàng trai tên phồn thịnh Hoài Nam. Cây Chỉ sinh trưởng ở Hoài Bắc chứ ko sống ở Hoài Nam, cho nên mẫu tên này mang ý muốn nhắc, đất đai ở nơi anh sẽ mãi mãi không thể cho em kết quả mà em mong muốn, tình yêu thầm kín của em vĩnh viễn cũng chẳng thể nở ra đóa hoa mà anh cần.

bên cạnh đó mọi người yên ổn tâm, nói vậy thôi chứ truyện này happy ending, tình ái này chung cuộc vẫn đâm hoa kết trái, câu chuyện vẫn viên mãn, bõ công bạn đọc ở bên ý chờ đợi suốt bốn năm (2010 đến 2014) =)) hy vọng bạn đọc bên mình cũng sẽ ham mê tác phẩm tương tự :”> Xin cảm ơn ạ 😡 )

Chương 1-2: Tơ vương

Chương Mở Đầu: Con trai nhà họ

Nhật ký yêu quý:

Liệu con người với thể điều khiến ký ức của mình không?

ví như chẳng thể, vậy những che chắn giấu diếm, các yên ủi dối lòng kia từ đâu mà đến?

nếu như có thể, vậy vì sao trong toàn bộ chuyện quan trọng, chúng ta lại chỉ nhớ được những chi tiết vụn văt nhỏ nhoi? các thứ qua trọng chẳng thể chẳng chú ý thì bị chặn lại trước ống kính của thời gian, khuôn mặt của diễn viên chính như trở nên mơ hồ loáng thoáng?

Co thật là tôi đã từng gặp người ấy hay không?

có thât là đã cảm nhận đước chiếc siết tay rất chặt của mẹ, mẹ kể, nhìn kìa Lạc Lạc, đó là con trai nhà họ..

Con trai nhà họ.

Sắc pháo hòng tung bay, dải lụa lung linh đẹp đẽ, chìn qua đời giữa tiếng người rầm rĩ. Tôi ko nhớ được bao khách khứa đã đi qua, thế nhưng lại luôn mơ hồn nhớ khôn mặt của 1 người đàn bà lúc cô ấy cúi đầu hỏi mình, hay mang thể nói là hỏi phần lớn những đứa trẻ tới dự lễ cưới tiếp giáp với mình, rằng, cô dâu với đẹp hay không? Sau này mang muốn làm cho cô dâu hay không?

đông đảo đều đồng thanh hô “có“.

1 động tác, 1 giọng điệu hay một từ ngữ khí, dẫu là rất nhỏ, nhưng lại giống như một bàn tay mềm mại, nhẹ nhàng siết lấy trái tim tôi, gần như đều theo đó mà sống dậy. hình như lúc ấy, sở hữu 1 thứ gì len lách vào vong hồn vẫn đang ẩn náo trong hình hài bé con, nỗ lực xuyên qua bầu không khí huyên náo để tiếp cận một thế giới mới mẻ nhưng cũng đầy nghịch lý.

Thứ mà bao phổ thông năm nay tôi vẫn vương vấn không quên, thì ra là các điều này, chứ chẳng phải là người đó.

Lạc Chỉ ngồi trước bàn học, nhìn quyển sổ có trang giấy trắng tình trước mắt.

Bút còn nằm trên mặt giấy, nắp bị bỏ sang một bên. ko biết cô đã cầm cái bút lên bao lăm lần, rút cục quyết định viết tháng ngày lên giấy. Viết được 1 ít lại cảm thấy chẳng ra sao, không thể nặn ra con chứ nào, chỉ đành để lại vài nét bút trên mặt giấy cùng mang vết mực xanh đã khô, thứ dấu tích khiến cho người ra khó chịu.

Đã gác bút quá lâu rồi, bây giờ ko viết được nữa.

Bạn cộng phông cô là Bách Lệ vừa nhận điện thoại xong đã vội vàng lao ra cửa, cốc mì ăn liền vẫn còn để trên mặt bàn, có lẽ còn lâu mới hết được mùi mì tôn ấy. Lạc Chỉ ngân ngơ vạch vài nét bứt trên giấy, chợt thấy sống mũi mình cay cay.

Trước giờ người dọn phòng ký tức luôn luôn là Lạc Chỉ. Vể mặt này, cô chưa bao giờ cảm thấy oán trách. Cô chăm chỉ tương tự, chẳng qua là vì cô chịu bẩn kém hơn người khác phổ quát. ko đợi được Bách Lệ, cô chỉ còn cách thức tự thân vận động mà thôi.

Nhận nhịn cũng là một kiểu sáng tạo.

Sáng bữa nay, Giang Bách Lệ ngồi ở trên giường, cầm bài Tarot khởi đầu trò bói toán mỗi tháng một lần mà trong khoảng hồi cấp ba tới hiện nay cô đó vẫn làm, nhất quyết bắt Lạc Chỉ phải rút một lá.Lạc Chỉ rút xong, còn chẳng thèm nhìn đã ném qua cho “bà bói” trên giường, cúi đầu đọc tiếp tiểu thuyết trunh thám của Keigo Higashino. không biết qua bao lâu, ngẫu nhiên bên tai bị dội vào tiếng hét lớn, “Rốt cuộc cậu sở hữu nghe mình nói ko thế hả? Mình bảo là, dù sao cậu cũng phải nhẫn nhịn, phải kìm nén, người biết chờ đợi dẻo dai mới là kẻ sáng tạo.”

Lạc Chỉ ngẫn đầu, uể oải nhìn cô bạn, “Mình đã được tôi rèn thành kẻ sáng tạo ngay kể từ khởi đầu ở cùng cậu rồi.”

Bách Lệ lại kêu gào dòng gì mà “thật không ngờ lại thế“. từ hồi cấp ba, Bách Lệ đã khởi đầu học bói mà Tarot, nhưng việc này với vẻ vẫn không đổi thay được cuộc sống hỗn loàn của cô đấy. Về điểm này, tới bản thân Bách Lệ Cũng không giảng giải nổi.

ấy là bởi vì cậu chỉ trong chờ vào căn số, không tự vấn mình quyết tâm. – Lạc Chỉ thầm nghĩ.

Lạc Chỉ không tin vào thứ gọi là căn số. Cô sợ mình lo tai kiếp của trời rồi quên đi mối hoạ từ người. Vì mối hoạ trong khoảng con người còn sở hữu thể ghét bỏ và kháng cự, nhưng ý trời thì ko chống được. giả dụ tin vào vận mệnh, có nhẽ cô sẽ không thể hy vọng vào điều gì nữa.

Nhưng với 1 câu Bách Lệ nhắc đúng: Người biết chờ đời dẻo dai mới là kẻ sáng tạo, nhận nại là yêu tố rất cần yếu.

Chẳng sở hữu người nào hiểu điều này hơn Lạc Chỉ.

Cô nhìn đồng hồ, qua nửa tiếng rồi, thế mà cô vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung.

Trang giấy trước mặt trắng tới loá mắt.

Cô thở dài, đứng dậy. lúc đứng lên, chiếc ghế phát ra ấm thanh bén nhọn, nền nhà làm cho bằng xi măng, ma sát nhẹ có chân ghế cũng phát ra tiếng như tiếng phanh xe.Lạc Chỉ cẩn thân bưng cốc mì của Bách Lệ mang vào nhà vệ sinh đổ, rồi quay lại phòng mở của sổ cho thoáng, sau đó quét sạch sẽ các tờ giấy vứt đầy mặt đất mà đêm qua Bách Lệ dùng để lau nước mắt nước mũi. Xong xuôi, cô đi rửa tay, hít thở sâu 1 khá, rồi mở đèn bàn.

Cứ như thể khai mạc 1 nghĩ thức tín ngưỡng nào đấy.

rốt cục cũng sở hữu thể cầm bút lên, gạch mạnh mấy các con phố trên mặt giấy, mãi cho tới khi bút ra đều mực, cô mới viết.

“Ngày 15 tháng Chín, trời nắng.

Mình gặp anh rồi. trong khoảng rất xa, ngay từ cái nhìn trước tiên mình đã nhận ra bóng lưng đấy. chiếc nhìn thứ 2 chính là nhìn thấy 1 quả hồng trong khoảng trên trời roi xuống.”

Ngòi bút của cô dừng lại ở chữ rốt cục này, đến lúc kịp bức xúc, mực đã thấm nhoè thành 1 mảng xanh lam nho nhỏ.

hai tiếng trước, cô đang đi dạo ở vườn Bắc của trường học.

Tiết trời đàu thu rất đẹp, Bắc Kinh hiếm lúc với được bầu không khí ấm áp như thế.

Trên mặt đất đầy các bóng cây loang lổ. Cô cúi đầu, chú tâm bước đi giống như lúc còn nhỏ, mỗi bước chân đều dẫm lên chính giữa các hình chữ thập nối các viên gạch. Hồi còn nhỏ, đi cùng mẹ xuống dưới trọng tâm phong cách để đóng gói giao hàng cho người khác, mẹ đi đằng trước, cô đi phía sau không theo kịp, cả bàn chân lân ống quyển đều sở hữu cảm giác nhức mỏi như gần gãy. Mẹ quay lại nhìn, vành mắt ửng đỏ đầy xót xa, nhưng ngoài miệng vẫn nói: Con thử bước lên chỗ chính giữa các tuyến đường chữ thập nối những viên gạch mà đi xem sao. Cô cứ như đang chơi trò chơi, quên đi ánh nắng ggay gắt trên đầu, chung cuộc đã đi hết tuyến đường dằng dặc giữa một ngày cuối hạ chói chang đấy, trong khoảng khi nào cũng ko rõ.

Cứ như vậy, dần dà đã thành thói quen.

sở hữu một cơn gió bất chợt lướt qua, cô bất giác ngừng lại. ngẩng đầu.

Ở khúc quành nơi ngã ba cách chừng năm mét, với 1 người, người đấy đang đi trước cô.

Cho dù đã mặc áo khoác, đấy vẫn là bóng lừng mặc cả đời này cô chẳng thể nhận nhầm. một đôi sợi tcs ngắn loà xoà sau gáy, dáng đi thẳng tắp, đầu hơi ngấc lên, nhưng lại không toát ra vẻ kiểu căng chảnh choẹ.

Cô đang ngân ra thì một quả hồng bất chợt rơi xuống ngay trước mắt, khoảng phương pháp chưa tới nửa mét. nếu ban nãy không ngừng bước, chắc đã bị nó rơi trúng đầu. Nhưng quả lại bị tan vỡ, nước bắn lên vấy bẩn người Lạc Chỉ. Cả 2 đều thật thảm hại. Cả quả hồng, cả cô.

Người phía trước nghe được tiếng quả hồng rơi xuống đất, liền quay lại. Trước lúc ánh mắt anh kíp chuyển đến trên mình cô, Lạc Chỉ đã vội vàng quay đầu, nhanh chân bỏ chạy. Vừa chạy, cô vừa nghĩ, liệu anh sở hữu cười hay không?

Lần đầu tiên cô để anh trong thấy bóng lưng mình, lại là chiếc dáng vẻ đang chạy thục mạng này.

Cô chạy ko nghỉ, bước 2 bước một lên cầu thang, mở cửa ký túc xá, sau ấy mới thở hổn hển.

Đời một lát cho lòng bình lặng xuống, cô mới thay bộ áo xống thảm hại trên người ra. Mở tủ, phần đông đều là nhưng màu lạnh trộng mang phần mờ ám.Không phải cô ko thích các màu rức ma lanh. Chỉ là, nó ko hợp sở hữu cô.

Trước khi thi đại hóc, lớp cấp ba của họ tập kết ở bệnh viện trung tình thật thị trấn để kiểm tra sức khoẻ. lúc trở về, Lạc Chỉ đưa giấy khám sức khoẻ dằng dịt màu đỏ cho thầy, đeo cặp sách lên lưng, đi bộ dọc con thị trấn tìm bán lớn nhất đô thị, ko muốn về nhà.

bao nhiêu chuyện phức tạp trước lúc thi đại học đã được hoàn thành, cô nghĩ, thời cấp ba gần kết thúc mất rồi.

ngẩng đầu lên, cô trông thấy 1 cửa hàng quần áo nhỏ, trong tủ kính với treo 1 cái váy yến màu vàng tươi. ấy là màu vàng oắt con, sáng đến loá mắt.

Treo váy yếm lên giữa tiết trời tháng Năm, thật giống lời thông tin ngạo nghễ của mùa hạ.

Hôm đấy tâm trạng cô không phải chăng. Trong cặp sách là quyển đề thi loại với đều luyện tập, kỳ thi đã đến sắp lắm rồi. Cô chẳng sợ, chỉ hoang với ko biết bản thân mình rốt cuộc đang tiếp cận hạnh phúc, hay là đang rời xa nó nữa.

Trong lòng chợt mang nỗi nôn nao vô hình ko sao dập tắt được. Cho dù cô vẫn khuyên mình hãy nhẫn nại, hay ngoan ngoãn, nhưng rất nhiều tuồng như đều uổng côn.

Cô ngẩn ngơ một khi lâu, rút cục vẫn vào trong cửa hiện, nói có viên chức mình muốn thử loại váy trong tủ kính. viên chức đấy nhìn cô 1 lượt trong khoảng đầu đến chân, cuối cùng cũng đứng dậy.

Lồng ngực cô phập phồng, bên trong chừng như mang một thứ dũng lúc bỗng nhiên ùa đến.

Trong phòng thay đồ nhỏ bé, Lạc Chỉ mặc thử mẫu váy yếm, chỉ nhớ tiếc là trên vai vẫn lộ ra dây áo ngực trắng. Người trong gương cứ ngẩn ngơ, sắc mặt u ám, vẫn để kiểu tóc đuôi ngựa quê mùa không thay đổi suốt mười mấy năm, cả người bị sắc vàng bao phủ, trông cứ như em gái quê bị suy dinh dưỡng.

Cô sững sờ, thoáng với cảm giác hổ thẹn, nhưng tâm trạng cũng phẳng lặng lại.

“Phải tự nhủ bản thân mình là người nào, nên khiến gì và phù hợp sở hữu loại gì.”

Vừa rồi, những triết lý sáo rỗng kia,ở trước mặt cô gái thiếu dinh nhịn nhường trong gương, chợt trở nên rất có sức thuyết phục.

Cô tiếp thụ vẻ khó chịu của viên chức cửa hàng, bình thản trả lại bộ váy, lên xe bus về nhà, mở sách tiếp diễn ôn tập. Sẽ chẳng người nào tin nổi, lại có quý khách 1 cái váy yếm màu vàng để mai mỉa và giễu bản thân, cô gái mười mấy tuổi cũng mang thể nghiêm khắc với chính mình giống như một nhà sư khổ hạnh. Nhưng Lạc Chỉ luôn rất giỏi trong chuyện đấy.

tuy nhiên lần này ko như vậy.

Khắp mình cô toàn nước hồng. Bỏ chạy về ký túc xá, 1 phần là vì hốt hoảng. Nỗi hoảng hốt bất thình lình ập tới, chẳng báo trước chút gì.

không biết đã từng đọc quyển sách nào, rằng Thượng đế chỉ cần chuyển động đầu ngón tay, căn số một người sẽ xảy ra chuyển biến bất ngờ. Còn về lý do Người dịch chuyển ngón tay… có nhẽ là vì Người nhàm chán. Giống như lúc Lạc Chỉ cảm thấy muộn phiền, cô sẽ tiêu dùng chân di chết con bọ rùa đang bò ở trên mặt đất. Chẳng vì cội nguồn nào cả.

lúc nãy rõ ràng là cô đã bỏ chạy, tại sao đến hiện giờ lại với thể nhớ lại, vài giây trước lúc cô chay đi, ánh mắt của anh đang chuyển dời từ quả hồng dưới đất đến bàn chân cô, khi ấy, chàng trai tương đối nhướng mày, khuôn mặt thập thò nét cười, cần cổ cao nối có chiếc cằm, tạo nên 1 tuyến đường vòng cung tuyệt đẹp.

khi đấy cô đang hoảng kia mà, sao với thể nhận ra chứ?

Cho dù mang thấy, vì sao ngòi bút dưới tay vâyn không thể dịch chuyển?

Thời cấp ba, Lạc Chỉ đã viết 1 quyển nhật ký rất dày. Nhật ký chỉ có 1 nội dung, cũng chỉ viết về 1 người. Về sau, chẳng biết vì sao mà vào ngày rẻ nghiệp, cô lại bỏ nó đi.

Rất lâu về trước, lâu đến độ ko làm cho sao nói được, lâu tới nỗi không thể thuận tiện tả lại đường viền khuôn mặt đẹp đẽ, nụ cười cố nín của người đấy khi đang bất ngờ mà cô vẫn luôn ghi nhớ trong đầu. Lâu đến mức chẳng còn nhớ được cảm giác thoả nguyện một cách thức hèn mọn chất đựng trong các nét mực xanh lam viết trên trang giấy.

Lâu lắm rồi.

Cô ngoảnh đầu, trên cánh cửa khép kín với treo một tấm gương, chỉ cần khá ngữa ra sau là mang thể nhận ra hình ảnh mình: Làn da trắng hơi nhợt nhạt, loại cằm nhọn, đôi mắt rất đẹp, từ sau lúc cô tiêu dùng kính áp tròng, đôi mắt đấy ko còn bị mắt kính to che mất nữa.

Đúng là đã quá lâu, lâu tới mức cô cũng không nhận ra bản thân mình đã không còn là em gái quê ngày xưa nữa. Mỗi cô gái vùi đầu vào sách vở học hạnh ở thời cấp ba, khi lên đại học đều sẽ trải qua các thay đổi thiết kế. Cô rất ít lúc địa chỉ với bạn học cũ, chưa từng nghe các tiếng kêu sửng sốt đầy tính khách sáo trong buổi họp lớp như “ôi, hiện tại cậu thật xinh đẹp”, cho nên, sắp như thường phát hiện ra.

Tim đạp nhanh quá. Lần chuyển dịch ngón tay này của Thượng đế khiến cô dù cô gắng đến đâu, cũng không áp chết được cảm giác rung động, rối loàn trong lòng.

“Mình bây giờ đã ko còn là em gái quêcủangày đấy nữa rồi, phải không?” – Cô nghĩ.

vì thế có những chuyện, vẫn nên sẵn sàng và nghênh đón chuyển biến đúng không?

Dù sao, cô của bữa nay đã ko còn là cô gái nhỏ, sở hữu thể sử dụng 1 chiệc váy yếm vàng sáng mà bình ổn lại những tơ vương trong trái tim mình.

Chương 2: Năm tháng tĩnh lặng

lúc Bách Lệ đẩy cửa phòng bước vào như thường nhật, Lạc Chỉ vừa cất quyển nhật ký đi, cầm bút lên tiếp tục khiến bài tập Con số. Phía sau sở hữu tiếng động lớn như thế, cô cũng ko ngoảnh lại, có lẽ vì đã quá quen rồi. Bách Lệ ngồi xuống giường, tiếng thổn thức vang lên, nghe đâu cô đó đang khóc.

Lạc Chỉ thở dài. Vở kịch này sẽ mãi không mang hồi hết. Cô gái như Bách Lệ, mãi mãi bị tổn thương, nhưng cũng sẽ vĩnh viễn không chịu nguội lòng.

Di động phát ra các tiếng bíp bíp, Bách Lệ khởi đầu bấm số.

“Em nhắc lại lần cuối, em biết anh chán nghe nhưng em vẫn sẽ giữ câu kể đó, ngày mai giả dụ anh bắt gặp em khoác tay 1 chàng trai khác đi trên đường, rồi nói mang anh đó là anh em kết nghĩa của em, anh sở hữu để tâm không?”

có lẽ sở hữu để tâm, Lạc Chỉ vừa nghịch bút vừa thầm nghĩ, nhưng cậu để tâm là vì cậu yêu anh ta, còn anh ta là vì ngạo ngược vừa độc đoán.

Cô nhận ra mình chẳng thể tụ họp làm cho bài tập được nữa, Cứ nghe Bách Lệ gọi điện thoại câu được câu không, do vậy mạch nghĩ suy cũng bị đứt đoạn.

Cô đã quen nghe lén người khác trò chuyện mất rồi.

Lạc Chỉ chỉ thích ngắm người khác trong khoảng phía sau. có lẽ là bời kể từ bắt đầu nhận thức được thế giới này, điều mà cô thích nhìn thấy chính là mặt trái của sự phồn hoa.

người nào cũng cần vun đắp trong đầu một cuốn tự vị về thế giới này, nội dung chẳng nhất thiết phải khởi nguồn từ trải nhiệm của bản thân. Lạc Chỉ rất thích Đánh giá xúc cảm của người khác, sử dụng cách thức ấy để tránh giày vò hệ thần kinh của mình. phổ thông lúc chỉ là khoảng khắc ngấc nhìn hay vài giây đi lướt qua nhau, 1 nét mặt hay một câu nói vặt vãnh của người xa lạ, cũng đủ khiến cô nổi hứng nghiền ngẫm cả nửa ngày trời.

Thế nên, việc Lạc Chỉ sống cùng Bách Lệ đã là số trời. Cô nghĩ, đã mang diễn viên thì luôn cần sở hữu khán giả.

Bách Lệ cúp máy rồi rút cục cũng oà khóc.

“Đừng khóc nữa, đã mười phút rồi.“. Lạc Chỉ nhìn đồng hồ, vừa viết vừa nhắc.

“Mình rất buồn. hôm nay phải kéo dài thời kì.”

Lạc Chỉ khẽ cau mày, ngoảnh đầu nhìn cô đấy. Bách Lệ từng đề cập sở hữu cô, mỗi lần ko được khóc qua mười phút, điều này quan yếu là người con gái cần duy trì được vẻ yêu đuối và kiên cường ở mức độ vừa phải, có chùng mực, ko nên làm cho ra hành động khiến người ta xem thường.

Giang Bách Lệ có phần đông “chuẩn mực thục nữ”, “mười phút” chỉ là 1 lệ luật nho nhỏ nằm trong số ấy. cộng mang bài Tarot, chúng đã trở nên kim chỉ nam cho thế cục Giang Bách Lệ. Nhưng cô ấy chưa từng thực hành các luật lệ đó. Chẳng lần nào cô ấy sở hữu thể khống chế nước mắt chỉ trong mười phút, cũng chưa bao giờ diễn tả vẻ yếu đuối và kiên cường 1 phương pháp vừa phải, chỉ giỏi nhất là thực hành các hành động đáng khinh thường.

mang điều, việc bị coi khinh thỉnh thoảng cũng là chuyện thơngf tình, tới mức mọi người quên rằng, chỉ cần bản thân hơi bất cẩn thì sẽ trở thành 1 trong các kẻ bị xem thường đó. Dù sao thì, đầy đủ con gái, nếu trông thấy bạn trai mình ôm vai 1 cô gái khác ngông nghênh đi trên phố, còn lấp liếm rằng đó là em gái mới quen, e là cũng sẽ giống như Bách Lệ, hét to 1 câu “anh và em gái anh hay biến khỏi toàn cầu của tôi”, sau đấy bổ nhào lên giường mà khóc.

Lạc Chỉ nhớ lúc nãy lúc đi đỏ thùng rác của Bách Lệ mang nhận ra một ít tàn thuốc rơi lả tả xung quanh, cô phải quét rất lâu mới sạch. Giang Bách Lệ ko phải cô gái mạnh mẽ mang tư tưởng cởi mở, cộng ko thích hút thuốc. Cô đó chỉ bỗng dưng ham mê hình ảnh nữ chính nông nổi, phóng khoáng trong mấy bộ tiểu thuyết mà thôi. Nhưng nhớ tiếc là người ta thì tựa vào quầy bar dài trong quán rượu, phả ra từng vòng khói hấp dẫn dưới ánh đèn mờ ảo, còn cô đó thì thật đáng thương, đang trong thời kỳ luyện tập lại bị Lạc Chỉ vừa bước vào phòng xách cổ áo tống ra khỏi kí túc xá.

Lạc Chỉ tin rằng, thất bại lần này chẳng thể gây ra vết thương tinh thần nào cho cô đấy. 1 thời gian nữa chắc chắn cô đó sẽ kém chất lượng vờ khổ cực cai thứ thuốc còn chưa đến mức nghiện hẳn, chuyển sang đóng vai bợm nhau ngay thôi.

Ngắm Bách Lệ chẳng khác nào xem TV, điểm đáng nuối tiếc duy nhất là không thể đổi kênh theo ý mình. Lạc Chỉ nghĩ, nếu có điều khiển từ xa, vững chắc cô sẽ tắt ngay dòng TV này.

Thực ra Lạc Chỉ rất thích sự chân thật của Bách Lệ. gần như nười vẫn khoác lên mình vỏ bọc khoáng đạt, trầm tĩnh, nhưng thực ra lúc ở một mình, họ cũng sẽ nằm bò ra giường mà gào khóc như cô đó đấy thôi.

Hoặc có lẽ, họ sẽ giống như Lạc Chỉ, thoạt nhìn với vẻ chẳng bận lòng, nhưng bản tính lại rất sĩ diện, thậm chí còn ko chịu thành thật có chính bản thân mình.

Nghĩ tới đây, cô bất giác liếc nhìn quyển nhật ký còn mới toanh trên tủ sách.

bất chợt Bách Lệ ngước đầu. Khóc 1 khi lâu khiến cho giọng cô đấy nghèn nghẹn giống như bị cảm, “Lạc Chỉ, laptop cậu đang mở mà, bật chút nhạc đi được không? ko mang tiếng động, ình khóc thế này chẳng có không khí gì cả.”

Mỗi khi buồn, Bách Lệ rất sợ cảm giác tĩnh lặng. nói như cô ấy thì, sống chung với “tĩnh vật sống” như Lạc Chỉ là phải cần sở hữu dũng khí.

Lạc Chỉ dùng đầu ngón tay lướt qua màn hình cảm ứng, đợi khi màn hình máy tính ở trạng thái “ngủ đông” sáng trở lại, cô mở phần mềm Baidu Music, chọn bừa một playlist. Bài hát vang lên lại là “Light Cavalry”, cô chẳng nén nổi mà khẽ mỉm cười, bởi nó quả thật không đáp ứng mang hoàn cảnh bây giờ.

Nhưng dù sao thì, tiếng khóc nức nở của Giang Bách Lệ sau khi vào phòng, cũng bản nhạc giao hưởng chẳng hợp có bối cảnh kia đã mang đến cho Lạc Chỉ chút sinh khí. Trên đầu vẫn là ánh đèn huỳnh quang chao động, chẳng mang gì đổi thay.

Cô liếc nhìn quyển nhật ký mới tương đối nhô ra trên giá sách, bình thản mỉm cười.

một quả hồng, một chuyện bất thần, chẳng đề cập lếnđiều gì cả. Cô sợ gì chứ.

Căn phòng nhỏ thường vang vọng tiếng khóc và tiếng biện hộ nhau qua điện thoại, thực ra là một nơi rất thầm lặng. trong khoảng ngày ào cấp 1 cho tới giờ, cô chưa bao giờ với được không gian lặng tĩnh tới thế.

Thôi thì, hay cứ vậy đi. Cô nghĩ, có nhẽ đẫ chính là năm tháng yên ắng, kiếp này bình an, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, còn bản thânminhf cũng chẳng mong muốn điều gì hết.

Mình không mong muốn điều gì hết. – Lạc Chỉ tiếp tục tự đề cập có bản thân.

Chương 3: Không thể nhún nhường

Chiều hôm sau, Lạc Chỉ có theo chiếc clear-bag chứa đơn đăng ký và bản photo thành tích đến văn phòng khoa Luật để đăng ký bằng kép.

Men theo tuyến phố nhỏ đi về phía trước, cô tỷ mỉ để ý các tán cây hồng vướng víu trên đầu, đi một lúc, rút cục cũng đi đến chỗ quang sáng sủa. trên phố xe đạp qua lại nhộn nhịp. Bỗng nghe thấy tiếng thét ngạc nhiên của cô gái đi kế bên, cô hướng tầm mắt theo ánh nhìn của mọi người – mang 1 chàng trai, đang thả 2 tay khỏi ghi-đông, 1 tay cầm hộp mì Khang sư phụ*, 1 tay cầm dĩa, vừa đạp xe vừa ăn, thong dong đi về phía Lạc Chỉ. Tốc độ từ từ ấy khiến cho Lạc Chỉ chắc chắn rằng cậu ta không hề là ko kịp ăn, mà chỉ là đang thể hiện thôi.

(*Mì Khang sư phụ: 1 cái mì do Trung Quốc sản xuất)

Mỗi lúc đi qua một người, cậu ta đều sẽ cười tít mắt mà hỏi, “Ẳn chưa? Ẳn một miếng không? Đây chính là vị của mì Khang sư phụ đấy.“. một đám con trai ở cách thức đấy không xa cứ dấm dúi cầm điện thoại di động để quay video, chụp ảnh. vì vậy, Lạc Chỉ càng thêm vững chắc, cậu ta thua cược nên hiện giờ phải làm trò cười cho trần gian.

Nghĩ vậy, cô bật cười. Chàng trai kia quay đầu lại, trông thấy 1 ánh mắt cong cong tràn ngập nét cười dịu dàng, bàn tay chợt nghiêng đi, bát mì đổ lên nửa người.

Đám con trai phía sau vỗ tay rầm rổ. Lạc Chỉ bối rối, khoé mồm tương đối giật, vôi vã rời khỏi nơi đó.

Cô đi rất nhanh, lúc ngước đầu lên mới phát hiện đi nhầm hướng, vì trước mặt cô chẳng hề Học viện Luật, mà là 1 siêu thị nhỏ ở trước toàn nhà khu cửa Đông. Lạc Chỉ thấy hơi khát, vậy nên cô bước vào đo để sắm nước uống.

Và rồi cô gặp hưng vượng Hoài Nam.

Vào giây lát đấy, Lạc Chỉ thậm chí còn ảm thấy ám ảnh. Cô sợ ngẩng đầu lên , sẽ nhận ra cây hồng trong mường tượng.

một người rất hiếm khi nhận ra, thiên nhiên lại thường xuyên gặp trong một khoảng thời gian ngắn, cô biết, nhất thiết là thượng đế khởi đầu gây chuyện rồi. Là phúc thì chẳng phải là hoạ, là hoạ thì chẳng hạn chế được đâu.

Lên đại học tròn 1 năm, đây là lần thứ ba cô nhận ra anh. hai người cũng cầm vào một chai hồng trà của hãng Kirin. Thực là Lạc Chỉ cố ý, cô không biết sự dũng cảm này trong khoảng đâu mà đến, tóm lại là vẫn chưa nghĩ kỹ đã đưa tay ra rồi. vậy mà cường thịnh Hoài Nam chỉ xin lỗi một tiếng rồi buông ra, tiên tay lấy 1 chai khác. khi cô bối rối nhoẻn miệng cười kể ko sao, anh đã quay người đi ra quầy thu ngân. Cô thậm chí không nghe rõ tiếng xin lỗi của anh, chỉ theo logic mà đoán rằng ấy là câu xin lỗi.

thì ra anh ko biết cô. thực thụ ko biết.

Ba năm cấp ca, suốt ba năm đấy cô vẫn luôn thầm đoán trong lòng xem đối phương sẽ cư xử sở hữu cô ra sao. Dẫu thế nào, cô luôn cho rằng mình tuy ko chuyên nghiệp giang gì, nhưng cũng ko phải hạng kém cỏi. Mãi cho đến hôm nay, rốt cục cô cũng mang được câu tư vấn mà bản thân vẫn khát khao đêm ngày.

Mình chỉ là một người thường ngày mà thôi. Cô đứng đối diện sở hữu mẫu tủ lạnh, tương đối nhếch khoé môi. Lần trước hết môi chưa nâng lên được, cô lại thử thêm 1 lần nữa, rút cuộc cũng có thể mỉm cười.Tuy nhiên, đây có lẽ là 1 ngày trọng đại, đánh dấu cột mốc lần trước nhất cô mở lời chào hỏi anh, dù chỉ là ới một bóng lưng.

nhân viên hươ hươ tay trước mắt, cô mới định thần lại, vội vàng đưa chai hồng trà trong tay ra.

Chai hồng trà đó là sự tiếp xúc ở khoảng cách thức sắp nhất trong khoảng trước đến nay của họ, nhưng hoàn toàn không với trải nhiệm kiểu như là “ngón tay anh lanh lạnh, khi lướt nhẹ qua mu bàn tay em với có theo cảm giác mát dịu“. Đầu óc trống rỗng, chẳng nhớ nổi điều gì.

Cầm chai hồnh trà lạnh trên tay văn đi căn vặn lại mãi chưa ra, cô đã đi đến trước toàn nhà Học viện Luật, 2 bàn tay đều đỏ ửng, gan bàn tay phải đã hằn vết sọc của nắp chai, những vẫn ko uống được ngụm nào.

khiến cho giấy tờ ở Học viện Luật xong đi ra đã bốn giờ hơn. Cô rất thích thời khắc này, ánh nắng ranh con, nhưng không bị loá mắt. Lạc Chỉ vừa đi vừa nghĩ về chai trà trong tay, bỗng ngấc đầu lên, ko biết tại sao lại quay về siêu thị trước cửa ký tức xá ấy.

Ma đưa lối quỷ dẫn tuyến đường hay sao? Cô chợt thấy tức cười, sơ suất liếc mắt nhìn, chợt nhìn thấy một cô gái mặc chiếc áo khoác đỏ, mái tóc đen nhanh thắt bím, tương đối là xinh đẹp. Muốn người ta xem nhẹ cũng khó.

Nhưng chàng trai kế bên cô đó còn đáng chú ý hơn.

Sự kiện “ma đưa lối quỷ dẫn đường” này khiến cho Lạc Chỉ mỉm cười tự giễu. Nụ cười lộ ra, rồi cứng lại trên bộ mặt cô.

hưng vượng Hoài Nam mặc cái áo gile cổ chữ V màu xám đậm, đứng trên bậc thanh cao nhìn xuống, đối diện có cô gái, còn cô gái cứ kéo tay anh, không biết đang đề cập gì đấy. Trông động tác của họ, tuồng như đang đôi bên giằng co đã lâu rồi.

Đúng là quỷ dẫn con đường mà, Cô chỉ định đi dạo, thế nhưng mà gặp anh.

Lạc Chỉ ngẫu nhiên với cảm giác khó thở. Sau ấy, không mảy may lưỡng lự, cô hít sâu 1 tương đối rồi đi tới, cúi đầu kém chất lượng vờ như chơi trông thấy màn kịch vừa diễn ra trước mắt. lúc đi ngang qua cầu thang cô va vào người cô gái, vội ngấc đầu lên tỏ vẻ bất thần, nói: “Ôi, xin lỗi.”

Cô đang khiến cho gì thế này? khăng khăng là điên rồi.

cường thịnh Hoài Nam ở phía sau bỗng cất tiếng: “Lạc Chỉ?”

Chẳng đởi Lạc Chỉ hết ngạc nhiên để gật đầu, phồn thịnh Hoài Nam đã mỉm cười đề cập với cô gái, “Anh và bạn học sở hữu chuyện muốn nói, em về trước đi.”

với thể thấy, cô gái này vừa dẹp bỏ lòng tự tôn sang một bên để kéo tay áo hưng vượng Hoài Nam, nhưng lúc với 1 người khác xuất hiện, sự tự tôn đấy đã quay trở lại. Cô đó giới hạn một chút, vẻ mặt phát triển thành thông thường, mỉm cười nói: “Được. Hôm khác chúng ta đề cập tiếp. Em đã gửi bảng biểu của anh trằn cho anh rồi ấy.”

có lẽ đây là câu nhắc chẳng ăn nhập gì mang tình hình, nên trên khuôn mặt phồn thịnh Hoài Nam mang vẻ hơi mất bỗng nhiên. Sau ấy cô gái quay người rời đi, đầu khá ngước lên, thoáng lộ nét kiêu căng trong khoảng trong cốt bí quyết, ánh mắt không hề với chút hỗn loạn.

Cố ấy đi xa rồi, Lạc Chỉ mới ngoảnh lại nhìn hưng vượng Hoài Nam, mỉm cười: “À, thế ra.. Ừm, sở hữu phải cậu nên cảm ơn mình hay không?”Câu nói vừa thốt ra, cô đã muốn tự cắn lưỡi mình. bình tĩnh nào Lạc Chỉ, mày làm cho sao vậy? tĩnh tâm đi!

hưng thịnh Hoài Nam dường như mang chút ngạc nhiên, những Lạc Chỉ cảm thấy vui vì anh không hề fake vờ ko hiểu, thậm chí còn gật đầu một bí quyết rất bỗng nhiên nói: “Vậy mình mời cậuuoongs cà phê nhé. Coi như cảm ơn cậu.”

Đây mới là phồn thịnh Hoài Nam. do vậy cô cố định không được rối trí.

Lạc Chỉ gật đầu: “Vậy phiền cậu rồi.”

có điều, hình như cô cũng không đích thực vui.

Hay là bởi vì, lần họp mặt trước hết mà cô vẫn luôn chờ mong trong nghĩ đến, khi xảy ra ở thực tại lại phát triển thành kiểu cách quá đỗi?

Đừng nghĩ suy phổ thông. – Lạc Chỉ vừa đi trục đường vừa tự răn với bản thân, cứ coi như ông trời ban cơ hội cho người biết chuẩn bị đi. Cô đã chuẩn bị cho điều này suốt 1 thời gian quá dài rồi.

Lạc Chỉ không đo đắn, đuổi theo anh, lúc xoay người còn va phải người đi trục đường, liền vội vàng xin lỗi. Cô cúi đầu, vén tóc, ngón tay chạm vào vành tai trái chợt thấy nóng ran.

khi ngồi trong quán cà phê, Lạc Chỉ khá bít tất tay. Cô sử dụng ngón tay cuộn cuộn các lọn tóc, lưng thẳng tắp, lại cảm thấy thân thể mình chừng như cứng đờ. Mãi mới tậu được một phong thái buông lỏng, cô liên dựa vào ghế, dựa xong thì hấp tấp ngấc đầu cười có anh, lại thấy phồn thịnh Hoài Nam đang thất thần, chỉ nhìn chăm chắm vào tấm lót tách trà trên bàn.

Nụ cười của Lạc Chỉ đóng băng nơi khuôn mặt. Cô hơi ngượng, tức thời nghiêng đầu giảm thiểu anh sáng gắt chiếu vào từ bên gò má.

quyết tâm hết sức cũng không phá vỡ vạc được sự trầm ngâm bao trùm. khi này cô nên nói gì đây? Cũng chẳng hề là chưa từng sở hữu người nào đeo đuổi cô, cô cùng từng đi ăn, trò truyện với nam giới. Thế nhưng, người đối diện là phồn thịnh Hoài Nam.

Anh là phồn thịnh Hoài Nam.

Mọi chuyện đến quá đột ngột, thực thụ khiến cô không kịp đối phó. Cho dù cảnh huống này cuunxg là do 1 tay cô tạo thành.

hưng thịnh Hoài Nam đang thả hồn đi đâu, bỗng nhiên tỉnh ngủ lại, mở mồm một cách tự nhiên: “Được rồi, cậu… Biết mình không? Mình là hưng thịnh hoài Nam.”

Anh giới thiệu có cô. Đây là lần thứ ba trong thế cục này, anh giới thiệu bản thân mình với Lạc Chỉ.

Lần đầu tiên đã từ năm nào đó xưa lắm rồi,cô cũng chẳng dám ngoảnh đầu nhìn lại.

Lần thứ hai là giới thiệu chính thức, nhưng không phải chỉ có 1 mình cô.

đấy là buổi lễ kỷ niệm bảy mươi năm có mặt trên thị trường trường. Anh là đại diện học sinh, thay mặt cho học trò toàn trường lên sân khấu phát biểu, tự giới thiệu rằng: “Chào mọi người, tôi là hưng vượng Hoài Nam, ở lớp 11-3.”

Suốt từ tiểu học, trong phần lớn những buổi lễ khải giảng hay bế giảng đầy tính nghi thức và rườm rà, những đại diện học trò đều phát biểu 1 cách thức khôn cùng cứng nhắc, vừa đề cập vừa lật giở bản thảo đã được chuẩn bị từ trước đó, còn phát ra tiếng lật giấy sột soạt. không biết đã mang bao nhiêu lần như thế, nhưng trong lòng Lạc Chỉ, chỉ có các lời nhắc này, cảnh tượng này là mãi mãi chẳng thế phai lạt. Anh đứng đấy, mặc áo sơ mi trắng, dáng thẳng tắp cao cao, tự dưng thả sức, Cho dù khoảng cách rất xa, nhưng loa phát thanh ở ngay sau lưng cô, giọng kể thanh khiết mà trầm lắng của người thiếu niên ấy cứ vang lên bên tai, quấn quýt cận kề. có chút rộn rã hỗn loàn nhen lên trong lòng, cô năm chặt bàn tay, khẽ thờ 1 tương đối, rồi cúi tốt đầu xuống, trong khoảng từ dựa lưng vào ghế. Giứa những tiếng chào xáo bàn tán của mấy cô gái bên cạnh, từ đầu tới cuối, trên khuôn mặt cô vẫn giữ nguyên một vẻ điềm nhiên.

“Mình biết cậu.” Cô gật đầu.

“Hả? Thật sao?”

Liểu cô có nên đề cập tiếp, rằng làm thế nào cô lại biết anh hay không? nhắc rằng anh rất hoàn hảo, rất vượt bậc, người nào ai cũng biết? Nhưng lời nhàm chán như thế, kiên cố anh sẽ chẳng thèm nghe.

Sau lúc mở đầu cuộc nói chuyện, hình như cường thịnh Hoài Nam cũng không biết nên nhắc gì tiếp theo. Nhưng xem ra anh cũng ko cảm thấy khó chịu với tình cảnh này, càng chẳng buồn mất công mua chủ đề nói chuyện. Anh chỉ lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nét điềm nhiên trong đôi mắt đối nghịch hẳn mang sự bình tĩnh nguỵ tạo cửa Lạc Chỉ.

Vẻ bình thản ấy làm Lạc Chỉ nhói tim. Cảm giác đau âm ỉ trong lòng suốt bao lăm năm, vào giây lát này chợt trở nên bén nhọn. cuối cùng cô phải hoang đem đến tận bao giờ đây?

Cô đặt cốc xuống, hắng giọng nói: “Hồi cấp ba mình từng nghe nhắc về cậu, với điều rất hãn hữu lúc gặp. Mình và gần như người cung nói quanh nói quẩn đều như thế, biết tên của cậu nhùng lại chẳng phải quen. Việc hay tên chẳng liên quan quan gì đến chuyện quen biết. Nhưng cậu thức sự rất nổi danh, khi đi bộ cũng có thể đột nhiên nghe thấy người khác hô “Trông kìa cường thịnh Hoài Nam.” Thế nên, mình biết cậu.”

hưng thịnh Hoài Nam nở nụ cười, để lộ hàm răng rất đẹp: “Đúng thế, mình cũng vậy. Học chung trường ba năm, tuy thế nào cũng cảm thấy lác đác quen mặt. có đôi khi, vì chuyện gì ấy mà hai người xa lạ bỗng nhiên nói chuyện với nhau, tỉ dụ như khi giẫm phải chân đối phương trên xe bus, không với tiền lẻ thì mượn một bạn học dù ko mấy quen thân hoặc là khi…”

“Hoặc là lúc đang lấy nước giữa giờ cơm trong cằg-tin, bất ngờ hất vào người khác. không biện hộ vã thì cũng chẳng quen nhau.” Lạc Chỉ tiếp lời. Đúng như dự đoán, vẻ mặt than nhiên trên gương mặt thịnh Hoài Nam đột nhiên cứng lại.

không cãi vã thì cũng chẳng quen nhau. Giống như cậu và bạn gái trước của cậu ấy.

Đối sở hữu hưng thịnh Hoài Nam, các lời này còn đau hơn Lạc Chỉ nghĩ.

Lạc Chỉ không biết vì sao mình lại nói thế. Cô biết rõ, các lời đấy rất với thể làm cho anh sinh lòng ghét bỏ. Nhưng câu vừa khỏi miệng, thấy phản ứng của anh, cô tự dưng cảm thây hài lòng. Cảm giác thoả man này thật tối tăm, giống như vừa được phục thù vậy.

Nhưng báo thù gì chứ? Vì vừa rồi anh trùng hợp thoải mái, còn cô thì quá chừng bao tay hay sao?

Lạc Chỉ không hiểu nổi.

Trong ko gian chừng như mang một Lạc Chỉ đang lửng lơ, vừa nhăn răng tỏ vẻ xấu xa với hưng vượng Hoài Nam, vừa cười hững hờ nhìn Lạc Chỉ fake tạo đang bứt rứt ko lặng trên ghế.

Lạc Chỉ ve vuốt cốc cà phê trên tay, thả mạch suy nghĩ bay đi thật xa.

Chương 4: Cũng xem như đã toại nguyện

Cốc cà phê nhìn hơi quen.

Bỗng hớ lại hồi nhỏ, lúc mẹ sặp bị mất việc ở khu công nghiệp nhẹ số một*, đã dắt cô tới nhà 1 người khiến việc bên phòng ban nhân sự để biết quad. Cô ngồi trong phòng của con gái người ấy, bưng một cốc chocolate sữa, cũng vân vê cái cố đấy y hệt khi này.

(*Khu công nghiệp nhẹ số 1: lĩnh vực công nghiệp nhẹ bao gồm 9 khu đảm nhiệm các chức năng riêng biệt. Khu công nghiệp nhẹ số 1 cáng đáng chỉ dẫn và kết hợp, chuyên dụng cho giám sát các xí nghiệp, công ty sản xuất trong ngành nghề.)

“Cái cố với đẹp không?” Cô con gái kia bĩu môi hỏi.

Cô lễ độ gật đầu.

“Đẹp đúng không? ko mua nổi chứ gì? Bộ này đắt lắm đấy. khiến cho vỡ vạc là bắt đền.” Cô ta hắt cằm, hừ 1 tiếng rồi đi ra ngoài, bỏ lại cô một mình trong căn phòng.

“Đẹp cái con khỉ.” Lạc Chỉ ngẩng mặt lên è cổ nhà nhắc nhỏ: “Rõ ràng là trông như đống phân“.

“Đúng là rất giống đống phân.” Lạc Chỉ lẩm nhẩm. Cốc cà phê trong tay màu nâu sậm, lại còn là hình xoắn ốc.

thịnh Hoài Nam nghe cô đề cập liền bị sặc nước, bật cười thành tiếng, đánh thức Lạc Chỉ.

Ánh lấy lại hơi hỏi “Cậu nhắc cái cốc hả? hình dáng hay màu sắc?”

Lạc chỉ ngây ra một lúc, dần dần mới mang bức xúc.

“Cả hai.” Cô cũng cười, khoé mắt cong cong.

“Thức ra lần đầu tiên nhận ra loại cốc này mình cũng đã nghĩ tương tự, bọn họ cứ kể mình thô thiển.”

“Ý cậu muốn đề cập mình thô thiển hả?” Lạc Chỉ dở khóc dở cười.

Bầu ko khí vô tình được trâm dịu.

Họ chuyện trò về các bạn học và thầy cô mà cả 2 cùng biết, bình luận về các môn tự chọn đã học, bao chuyện trên trời dưới biển, nhưng tuyệt đối không đề cập lung tung, luôn giữ thái độ lịch sự và cẩn trọng, đối đáp hỗ tương khéo léo sáng tạo, rất trôi chảy.

Vừa sợ tẻ nhạt, vừa lo phổ biến lời sẽ lỡ mồm.

Trong ký ức của Lạc Chỉ vẫn tồn tại người thiếu niên rức ma lanh như ánh sáng năm nào. Vào lúc này đây, người thật và hình ảnh mơ hồ trong kí vãng đó đã được phân tích ra, khôn xiết rõ ràng và sâu đậm. Lạc Chỉ ngồi đối diện mang anh, cười kiểu gì cũng thấy gượng gập. Mà thực ra thì anh vãn luôn thả hồn đi đâu đó, ko mấy tập kết – cô mang thể cảm nhận điều này rất rõ.

khi anh nói thích tiếng đàn violon, Lạc Chỉ vô cùng hứng khởi, khởi đầu say sưa đề cập cho anh nghe rằng hồi nhỏ mình ko chăm chỉ tập đàn, bày bản nhạc và ghế ngồi ra nhái vờ là có tập… Nhưng kể được nửa chùng cô bỗng dừng lại, vì nhìn thấy ánh mắt của anh hình như đang trôi xa dần. Anh cười chua chát, sau đấy lắc đầu, rút cục lại cười ngốc ngếch.

Cô giới hạn lại, rất lâu thế mà mà anh vẫn chìm đắm trong toàn cầu của riêng mình, bày ra đủ những kiểu cười.

chốc lát ấy, Lạc Chỉ mang chút cảm giác tức giận và bị ô nhục. Nhưng rất nhanh thôi, trong mắt cô lại tràn đầy hình ảnh hưng vượng Hoài Nam, toàn thân anh được bao phủ bơi ánh nắng dịu dàng, anh thở từng nhụp nhẹ nhành trên môi treo nụ cười hạnh phúc ko một tẹo phòng ngự.Cô ko biết cảm giác của mình là gì. Lúng túng và chán nản vì phí hết tâm can gợi ra chủ đề nhưng lại không được chú ý? Niềm vui lúc bị vẻ khôi ngô điềm tĩnh của đối phương thu hút đến quên hết trời đất? Hay là niềm hạnh phúc hèn mọn lúc có thể ngồi một mình ở đối diện và miệt mài ngắm anh?

Lạc Chỉ cứ chuyên chú nhìn anh cười. Cho đến khí anh bừng tình, nghiêng đầu nhìn cô, cô vẫn không đề cập một lời nào.

Dáng vẻ của anh giống như lúc chơi game say sưa trong giờ học, vừa ngẩng đầu lên phát hiện đang bị thầy cô nhìn châm bẩm, bối rối, khá hoảng hốt, lại không dám tuỳ tiện thể khiến gì. Bởi khi ấy, người nào mà biết được thầ có phát hiện mình ko chú ý nên dùng ánh mắt đề cập nhở, hay là đang gọi tên mình để giải đáp câu hỏi? Lạc Chỉ nghĩ, mình sở hữu nên trách một câu “Cậu rút cục mang nghe mình chuyện trò không?”, ít nhất cũng cho anh 1 thời cơ để xin lỗi.

Nhưng cô chỉ giơ tay gọi viên chức ra thanh toán.

“Cảm ơn cậu rộng rãi, đừng quỵt nợ đấy nhé.” Cô nở nụ cười thành tâm và linh hoạt.

Vẻ tâm thành chính là thứ mà cô chuyên nghiệp fake bộ nhất.

kết thúc ở đây thôi – Cô nghĩ

“Đưa cậu về ký túc nhé.” thịnh Hoài Nam gãi gãi sau gáy, cười ngượng ngập nói: “Ở khu nhà nào?”

“Không cần đâu, thức ra khi nãy mình chỉ muốn ra ngoài đi dạo. Vẫn chưa định về.”

kể tới đây, phía trước mặt có 1 anh chàng da đen đi đến, đám hưng vượng Hoài Nam một cái, nói: “Thàng nhóc này lén dấm dúi lút hẹn hò ai hả? Đây là người thứ mấy rồi?”

“Anh chàng mỳ hộp?” Lạc Chỉ nhớ ra, đây chính là người vừa đạp xe vừa ăn mì hộp trên đường.

hai chàng trai cộng nhìn cô chăm chú. Cô khoát tay nói: “Đi đây. giã biệt.”

“Không phải chứ, tôi quấy quả cô hẹn hò à? Người đẹp, 2 người cứ tiếp tục đi, tôi sẽ biến mất lập tức.”

Lạc Chỉ vẫn luôn dồn nén cơn giận trong lòng, chung cuộc bây giờ cũng mua đươc một thời cơ để bột phát. Cô trừng mắt nhìn khuôn mặt bông lơn của anh chàng, nhẹ nhàng giơ tay bịt mũi, bình tĩnh nói: “Tôi cũng cảm thấy anh nên biến mất, mồ hôi trên người anh toàn là mùi làm thịt bò kho.”

hưng vượng Hoài Nam bật cười lớn. Anh chàng da đen bị ánh mắt của cô làm hoang sở hữu, sững sờ 1 khi lâu mới cầm vạt áo phông lên mũi ngửi đi ngửi lại: “Tôi vừa thay đồ rồi mà…”

Hồi lâi anh chàng mới cười ngốc ngếch nói: “Xin lỗi. XIn lỗi nhé.” rồi chạy biến. Lần này sự chú ý của hưng thịnh Hoài Nam hoàn toàn tụ hội vào cô, ánh mắt Lạc Chỉ sắc bén mà bình tĩnh.

hưng vượng Hoài Nam ngừng 1 khi, chừng như đang chú tâm nghĩ suy điều gì, rất lâu sau mới nói: “Xin lỗi.”

Lạc Chỉ nhũn nhặn vai, thu lại sự sắc sảo vừa biểu hiện mang anh chàng da đen khi nãy. Cô khá uể oải, chỉ mĩm cười nói: “Cảm ơn cậu đã mời. giã từ.”

Cô xoay người đi rất xa, rồi đột ngột quay đầu lại.

Bóng lưng của thịnh Hoài Nam vẫn thẳng tắp, vài sợi tóc khẽ bay bay, lay động trong đôi mắt cô. mang vẻ hơi khác có bóng lưng vẫn đi đằng trước mình mỗi buổi sáng vào dòng thời còn học cấp ba, nhưng hình như lại chẳng với gì khác cả.”Thịnh Hoài Nam.”

Lạc Chỉ nghe thấy rõ giọng đề cập của mình, cuối cùng cô đã hét lên tên anh với bóng lưng của anh.

hôm nay là một ngày ý nghĩa nhất trong lịch sử, mặc dù không vui vẻ cho lắm.

“Cảm ơn cậu đã mời mình uống cà phê. Cố điều, bữa cà phê này coi như mình lùa gạt tống tiền đi. Thực ra ình cô ý đến giải vây. Mình thấy những cậu cứ giằng co mãi, liền tự tiện đi làm anh hùng. Vẫn may cậu còn nhớ mình là người nào, giả dụ ko mình thật chẳng mang mặt mày nào mà giả vờ để tới bắt chuyện cậu. Lần sau gặp phải chuyện này phải chăng nhất đừng khắc phục trước cửa siêu thị. Người qua người lại. Tuy rằng cậu rất điềm tĩnh, nhưng sẽ tác động không phải chăng tới cô gái kia. Dù cô đó có kích động, chẳng buồn để tâm, nhưng bị bao lăm người tương tự Quan sát cũng sẽ khó chịu, sau này nhớ lại cứng cáp hối. cố nhiên mình không mang tư cách dạy bảo gì cậu, chỉ là giải thích 1 cút lý do mình xuất hiện, hy vọng cậu đừng để ý.” Lạc CHỉ nói ra hết thảy, nhắc xong cô nở nụ cười điềm đạm sở hữu anh.

Đây là nụ cười đột nhiên chân thật độc nhất vô nhị của cô ngày hôm nay.

hưng vượng Hoài Nam cũng mĩm cười chân thành: “Cảm ơn cậu.”

“Không có gì.” Cô tiếp diễn cười, nói: “Là cậu nhanh trí. Khả năng phản ứng xuất sắc của cậu, vừa nhìn đã biết là được tích luỹ từ đa dạng lần thực tiễn rồi.”

Nụ cười của anh càng ranh con hơn, nhưng chẳng hề phản chưng lại cô, kể 1 câu chẳng ăn nhập: “Hồi cấp ba ko quen cậu đúng là đáng tiếc.”

Lạc Chỉ nghe câu nhắc này liền mĩm cười.

Chuyện nhớ tiếc vẫn còn tất cả. Cô không kể thêm gì, nhanh nhẹn xoay người bước đi.

hưng vượng Hoài Nam đứng tại chỗ nhìn bóng lưng cô một lúc lâu, rồi đút hai tay vào túi quần, ngẩn ngơ ngắm bầu trời thêm lát nữa, chẳng mảy may đến mấy cô gái ra vào ký túc xá đều đang liếc trộm mình. Sâu ấy, anh khẽ huýt sáo, nhún vai, xoay người đi về phía siêu thị sắm bột giặt.

Đi được 2 bước, anh giới hạn lại, lấy di động ra tra danh bạ, nhập chữ “L”, màn hình tức thì hiện ra một danh sách dài, anh sắm thấy tên cô “Lạc Chỉ“.

Ngày đấy lúc vào trường, anh đã mượn một đàn chị khoá trên danh sách hội các sinh viên đạp học P tốt nghiệp trường cấp ba Chấn Hoa, lưu lại hầu hết số điện thoại và email của họ, bao gồm cả các người anh quen và ko quen.

Dù sao cũng sẽ sở hữu ngày tiêu dùng đến.

Lạc Chỉ cảm nhận được di động rung. một tin nhắn, trong khoảng cường thịnh Hoài Nam.

“Mình lấy số điện thoại của cậu trong khoảng 1 bạn học quen cậu. Đây là số điện thoại của mình. hưng thịnh Hoài Nam.”

Lạc Chỉ khẽ thở dài.

Thức ra cô đã biết số điện thoại cảu hưng thịnh Hoài Nam trong khoảng lâu. khi nhập học, cô đã tới ký túc của chị khoá trên mượn danh sách các sinh viên đại học P thấp nghiệp trường cấp ba Chấn Hoa. lúc ấy cô đã đỏ mặt giải thích mang đàn chị, rằng mình muốn làm quen với nhièu bạn ở Chấn Hoa cũng học ở trường P, sau này sở hữu thể trợ giúp lẫn nhau. Thực ra người ta vốn chẳng để ý cô nói gì, vừa gặm trái cây vừa tiên rút từ giá sách ra đưa cho cô.

bên cạnh đó, cô chỉ lưu lại sốt điện thoại của 1 người. Trước nay chưa bao giờ dùng đến, nhưng vẫn lưu riêng một hàng ngũ trong danh bạ.

Vừa hình dung chuyện thịnh Hoài Nam đi hỏi người khác số điện thoại của mình, cô liền cảm thấy vui vui. Người ta liệu có cười nhạo hỏi anh: “Nà, hỏi loại đấy làm gì, mang ý đồ hả?” sở hữu điều, niềm vui thoáng qua đấy đã bị cảm giác mất mát vùi lấp quá nhanh.

hai người quen nhau như thế ấy.

Cô đã chờ đợi ngần đấy thời kì, hình dong bao nhiêu lâu, nhưng hiện nay lại chẳng cảm thấy vui chút nào. Lạc Chỉ ngẩng đầu nhìn mặt trời mùa thu cao vời vợi không mọt áng mây, thầm nghĩ, giấc mơ của mình đã thành hiện thực rồi.

Cô cảm thấy toại nguyện, đối phương lại chẳng để tâm.

đến đây thôi.

dễ thường đúng là một vở kịch “Em yêu anh, nhưng chuyện đó chẳng liên quan đến anh?”

Lạc Chỉ luôn cảm thấy đây là một cái cơ đậm tính nghệ thuật, cũng rất thông minh. Nó đã vớt lại thể diện của vô số người, trong đó với cô.

Cô lưu tin nhắn rồi cất di động vào túi, ko trả lời lại.

Chỉ là, sau khi về tới ký túc, cô suy đi nghĩ lại, vẫn cẩn thân giẫm lên ghế, nhẹ nhàng đặt chai hồng trà cứng đầu lên nóc tủ, suýt chút nữa đụng phải è cổ nhà, sau đấy cô dancing xuống khỏi ghế, ngấc đầu lặng thầm nhìn mẫu chai được ánh chiều tà chiếu vào, cứ như được phủ một màu hổ phách nhấp nhánh, chợt thấy lòng nặng trĩu.

Chương 5: Anh đúng là đồ đểu

đến giờ ăn cơm, Lạc Chỉ ra khỏi ký túc xá, đi thằng tới nhà ăn số ba. Tuy đang giờ ăn, nhưng là vì cuối tuần nên trong nhà ăn cũng ko phổ quát người lắm. Cô đi lấy cơm, sau đấy định mua 1 chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ để ăn một mình.

“Lạc Chỉ.”

Nhìn theo hướng phát ra tiếng gọi. Cô trông thấy Bách Lệ đang ngồi đối diện sở hữu bạn trai cô đó ở cái bàn bên cửa sổ.

Khoảng một tiếng trước, Bách Lệ mang đôi mắt sưng lên vì khóc quay về ký túc xá, đang ngồi trên giơngf thì nhận được một cú điện thoại.

nói tương tự thôi thì đơn thuần quá nhỉ? Thực ra thời kỳ cụ thể như thế này: chuông điện thoại vang lên, Bách Lệ ngắt máy. Tiếng chuông điện thoại reo lần nữa, Bách Lệ ngắt máy lần thứ hai. Tiếng chuông kêu lần thứ ba, lần này Bách Lệ chỉ thuần tuý để nó tiếp diễn kêu, kêu mãi…

Sau đấy các cuộc điện thoại cứ túi bụi đến.

Nhạc chuông của Bách Lệ là bài hát Hàn Quốc xập xình, vô cùng khó nghe. Lạc Chỉ quay đầu, trông thấy Bách Lệ vẫn ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại của mình, chừng như đang chiến đấu tâm lý dữ dội lắm.

Lạc Chỉ thở dài, quyết định cho cô đó 1 con đường lui.

“Nếu không tắt máy, vậy thì nghe điện thoại đi. Để vậy phiền phức lắm.”

Bách Lệ hơi cắn môi, cầm điện thoại lên, đi ra ngoài hành lang nghe máy, sau đó không quay lại nữa. Mãi cho tới hiện tại, Lạc Chỉ mới gặp cô ấy ở nhà ăn.

Lạc Chỉ kinh ngạc về tốc độ hoà hợp trở lại của bọn họ. Cô khá nâng khay cơm lên, tỏ vẻ lịch sự, sau đấy chuyển dời anh mắt, tiếp tục tậu chỗ.

Bách Lệ vẫy vẫy tay, dường như nhất quyết phải khiến cho cô ngồi vào cùng bọn họ, “Xin cậu ấy, qua đây ăn cộng đi mà.”

Bạn trai cô đó khá nhếch môi, mỉm cười nhạt nhẽo, cứ nhìn đăm đăm ra cửa sổ, ko tỏ quan niệm gì. Lạc Chỉ tinh ý trông thấy bầu không khĩ giữa 2 người, biết là mình nên qua đó cứu nguy, thế nên cô đã gật đầu.

Bạn trai Bách Lệ tên là Qua Bích, là 1 anh chàng rất tuấn tú. Anh đấy với đôi mắt mảnh dài, sống mũi cai, đôi môi mỏng, rất mềm mại nhưng ko phải yếu ớt. nếu như so sánh, mặt mũi Bách Lệ cũng chỉ coi như là trợ thì chấp thuận được.

Bọn họ từng rất nóng, là cặp đôi nức tiếng thứ ba trên diễn đàn trường. tính từ lúc ngay nhập học đấy, Lạc CHỉ đã ko giảm thiểu nổi họ.

Giang Bách Lệ xuất hiện đồng thời mang Qua Bích ở trong ký túc xá. hai người họ ném vali và 2 cái túi lớn xuống đất rồi dựa vào mẫu quạt lớn kế bên bàn trà. Lạc Chỉ đang quét dọn, cô quỳ ở cạnh mép giường, xoay người qua chào họ,giới thiệu tên tuổi quê quán, tồi tiếp tục khiến nốt việc. trong khoảng lúc bước vào, Bách Lệ vẫn không dừng lải nhải có chàng trai bên canh, tỏng giọng nhắc với sở hữu theo chút ũng nịu, thí dụ như là: phòng ký túc này tuy nhỏ nhưng chẳng mấy khi chỉ mang phòng chỉ ở 2 người; ghét nhất là mắc màn nhưng thời tiết tháng chín ở Bắc Kinh thật là đáng sợ; quanh co khu của Tây chỉ với KFC ko mang McDonald’s thế thì khiến sao mà sống được; nước NongFu Spring* uống ngon hơn Nestle… Lạc Chỉ buồn bã nghĩ, mình khăng khăng phải sửa tật nghe lén người khác nói chuyện, nếu như ko mẫu thói này sở hữu thể khiến cô chết vì mệt trong ký túc xá.(*NongFu Spring: một hãng nước khoáng của Trung Quốc cung cấp.)

thiên nhiên Bách Lệ nhớ đến điều gì đó, kêu lên: “À đúng rồi, Lạc gì đấy…”

“Lạc Chỉ.” Giọng nam tiếp lời.

“Phải rồi, Lạc Chỉ. Lạc Chỉ ơi, chúng mình ừa mới tìm SIM điện thoại mới, cậu cho chúng mình số điện thoại của cậu đi.”

Lạc Chỉ đang bận túm một góc vỏ chăn để nhét lõi bông vào bên trong, cũng chẳng buồn quay đầu lại mà nói: “Xin lỗi, mình vẫn chưa làm số mới. Để mình lưu số các cậu trước đi. Đơi mình một chút.”

Cô lấy điện thoại ra. Bách Lệ khởi đầu đọc, Lạc Chỉ cẩn thận nhập từng Báo cáo vào máy.

“Đổi hai số cuối của cô đó từ 35 thành 36, chính là số điện thoại của anh. Anh tên là Qua Bích.”

Lạc Chỉ ngạc nhiên ngước đầu, khi này mới nhìn kỹ chàng trai rất đẹp đang đứng cạnh Bách Lệ. Anh đó đang tựa vào sườn cửa sổ, mỉm cười đầy ý tứ mang cô.

Càng bất thần hơn là Giang Bách Lệ đứng kế bên ngay tức thì lanh mặt, còn không thèm che chắn thái độ khó chịu.

Lạc Chỉ gật đầu, lại mua thêm 1 góc chăn nhét lõi bông vào.

2 tuần sau ấy, Bách Lệ sắp như không nói chuyện với Lạc Chỉ. Lạc CHỉ lại hoàn toàn tán đồng mang cách cư xử của đối phương. đôi khi sở hữu gặp họ ở siêu thị, cô thậm chí còn chẳng chào hỏi, cứ coi như thường thấy, hoặc vào các trường hợp chẳng thể làm lơ, cô cũng chỉ gật đầu có Bách Lệ một loại rồi đi luôn, hoàn toàn bỏ qua sự còn đó cảu Qua Bích.

Quảng thời gian này đặt nền móng cơ bản cho cách thức sống chúng của hai người. Giang Bách Lệ chẳng hề người thù dai, 2 tuần sau, vào buổi lễ chào mừng tân sinh viên, lúc Qua Bích gặp “hồ ly tinh” thực thụ thì cô đó đã hoàn toàn ko còn chút cừu địch hay đề phòng nào sở hữu Lạc Chỉ, thậm chí thoải mái bằng lòng tính cách thức trầm lặng của cô. Cô đó ko giống Các bạn học của Lạc Chỉ trước đây, luôn chê cô tự kiêu, thậm chí hộ còn chẳng nể nag gì mà hỏi thẳng cô rằng, với phải cậu đang khó chịu hay không.

Sau này khi Lạc Chỉ nhớ lại, cô chợt cảm thấy, có nhẽ đây chính là mẫu gọi là “trong hoạ có phúc” mà người ta vẫn thường nhắc tới.

“Cậu ăn ít thế thôi à?” Bách Lệ cắt đứt chiếc nghĩ suy của cô.

Trong khay cơm của Lạc Chỉ chỉ có 1 bát cháo yến mạch hoa cúc, và 1 đĩa rau cải xào.

“Mình không đói.” Cô đề cập.

“Ẳn kiêng hả? Chắc không hề chứ?” Qua Bích khá nâng khoé mồm, ngữ âm kéo dài, trong giọng nhắc mang chút khiêu khích. Lạc Chỉ cúi đầu, mỉm cười lịch sự, ko phải giải thích gì.

“Nếu đích thực mập lên thì đám con trai những anh sẽ sở hữu thái độ khác ngay. Em còn không biết những anh chắc? Vòng dòng cuộc thi giọng ca sinh viên hôm trước, mấy đứa con trai các anh còn chê thí sinh trên sân khấu nào lùn, cười chọc ghẹo sở hữu nhau. dòng đám anh em của anh đấy, trông còn xấu hơn mấy thi sinh ấy rộng rãi. kể người khác mà không biết từ soi gương xem mình ra sao.” Bách Lệ cắn đầu đũa, giọng đầy tính phản đối.”Ô kìa, kể cứ như lúc đó em không phải tham gia đấy nhỉ?” Qua Bích cười, nụ cười đẹp rức ma lanh, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn Lạc Chỉ.

“Em… Chỉ là em cảm thấy ví như lờ Cả nhà anh đi thì không hay lắm.”

“Thực ra em sợ bị bọn anh lờ đi thì mang.”

“Anh ko chịu thôi đúng không?” Bách Lệ vẫn còn ngậm đũa trong miệng, mặt ngay tức khắc đỏ lên, trừng mắt lườm Qua Bích. trông thấy hai người này lại định gây gổ, Lạc Chỉ hỏi ngẩn ra, rồi khởi đầu nghiêm túc mà thực hành trách nhiệm của mình khi ngồi ở vị trí này, “Món này là cậu sắm hả Bách Lệ? Căng-tin khiến cho cổ vịt ướp cay sở hữu ngon không?”

Bách Lệ quay sang nói:“Còn thừ 2 miếng ấy, cậu ăn đi. Mình đi ma cốc Coca, cậu uống không?”

Lạc Chỉ còn chưa kịp chứa tiếng, cô đó đã rời khỏi bàn.

“Cách chuyển chủ đề này chẳng hay gì cả.” Qua Bích cười nhạt.

Lạc Chỉ cúi đầu, gặm một cái cổ vịt nhiều thịt nhất, ko cười cũng chẳng đề cập phổ quát.

“Nghe nói hôm trước em cũng bị cảm?” Cô nghe được, Qua Bích cố ý nhận mạnh chữ “cũng” kia.

“Vâng.”

“Giờ khoẻ rồi chứ?”

Rõ là phí lời. Cô cau mày lại, ngẩng đầu nhìn anh ta.

“Anh đúng là đồ đểu.” Giọng cô rất bình tĩnh, cứ như thể chỉ là đang chê loại cổ vịt quá mặn.

Qua Bích còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe thấy giọng Bách Lệ từ xa vẳng đến. Cô ấy kể, mai tới đỡ sở hữu, mua ba cốc ko cầm hết được.

Anh ta không phải động đậy. Lạc Chỉ đặt đũa xuống, nhận lấy 2 cốc Coca. Bách Lệ liền đặt cốc còn lại trong tay cô đó xuống trước mặt Qua Bích.

Sau đấy, chừng như Giang Bách Lệ sợ bầu không khí trở nên nhạt nhẽo, cứ liên tục chuyện trò. Lạc Chỉ đáp sơ lược, câu được câu không. Qua Bích thì khỏi phải nói, cứ nhìn châm bẩm vào Lạc Chỉ đang ăn cháo.

Lạc Chỉ ăn rất nhanh, không để 2 người họ phải đợi lâu. Ba người cộng nhau đứng dậy thu vén bàn ăn, sau ấy Bách Lệ đem bát đũa bẩn đi trước.

“Đây mới là lần thứ hai anh trò chuyện sở hữu em đúng không? Chúng ta sở hữu oán cừu gì vậy? Sao em cứ thích mai mỉa anh thế?” Qua Bích hơi nheo mắt, dù tức giận các vẫn tỏ ra tư thế đạo giả mạo trục đường hoàng. Lạc Chỉ ngửng lên, đôi mắt cô cương trực đón lấy nụ cười và cái phong thái đã diễn đa dạng thành quen của anh ta.

Cô nuốt xuống hết thảy những lời đang chực trào ra nơi khoé miệng. Mạc dù chỉ là lần thứ 2 nói chuyện cộng anh ta, nhưng cô biết, Qua Bích là mẫu người tương tự, thích nhất là con gái nhanh miệng nhanh mồm, muốn đấu khẩu có anh ta. thành ra thấp nhất là cô cứ nhịn cho im lành.

“Anh không hề nghe nói Bách Lệ và em là bạn thân đâu đấy. thế mà em bảo về cô đấy quá nhỉ?” Đối phương vẫn không chịu buông tha.

Còn tôi thì nghe nhắc anh là loại người chẳng biết cân nhắc mồm miệng gì hết. – Lạc Chỉ thầm nghĩ trong lòng. Cô đẩy dòng bàn ra một chút, lấy khăn giấy ra lau tay, hô lên có Bách Lệ: “Này, mình phải đi ra siêu thị hiện giờ. Mình đi trước nhé.”

Lac Chỉ quên chưa đóng cúc áo, khi đẩy cánh cửa, lúc lạnh tức thì ùa vào lồng ngực. Đi qua mấy bước, cô ngoảnh đầu nhìn về phía bọn họ. Bách Lệ không mặc áo khoác, cứ nắm lấy vạt áo sao lưng Qua Bích, trong làn gió lạnh, trông cô đó giường như rất đơn chiếc. Lạc Chỉ thoáng buồn, theo ấn tượng của cô, mang mấy lần thấy 2 đứa ở bên nhau, họ không phải cầm tay. xoành xoạch là Giang Bách Lệ năm lấy áo Qua Bích, rất chặt.

một tuần trước, Qua Bích bị cảm, nửa đêm nhắc muốn ăn cái gì ấy sốt dẻo. Bách Lệ liền chạy tới nhà hàng Gia Hoà Nhất Phẩm* ở thật xa để tìm cháo gan heo nấu rau chân vịt và váng đậu chiên, gói lại bỏ vào trong áo khoác, mang lại phòng ngủ của anh ta. thế mà anh ta lại bày ra vẻ mặt kém chất lượng bộ để ý, cợt nhả hỏi bạn cộng phòng của cô đó “Nghe nhắc em cũng bị cảm, đã khoẻ lại chưa?”

(*Gia Hoà Nhất Phẩm: một chuỗi nhà hàng ở Trung Quốc, mang chi nhánh ở cả Bắc Kinh, Tây thành và Đông thành.)

Đồ đểu. Đồ khốn. Lạc Chỉ lắc đầu lần nữa.

Nhưng cô cũng sẽ ko mất công mà nói sở hữu Bách Lệ rằng ngườid đàn ông này không đáng tin, rẻ nhất là hãy chia tay sớm. Trong 1 năm, Giang Bách Lệ phải xử lý toàn bộ ong bướm bên cạnh Qua Bích, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua. Cô đó không nguội lòng, vậy việc gì cô phải vẽ chuyện mà đi thử thách lòng bền chí của người ta chứ.

Cõ lẽ Lạc Chỉ đúng là người dưng cuộc tỉnh ngủ, nhưng Giang Bách Lệ cũng chưa chắc đã là người trong cuộc u mê. Chẳng qua là cô đấy cam tâm tự nguyện, vậy thôi.

nhẫn nại cũng là một kiểu thông minh. Chính Giang Bách Lệ đã đề cập mang cô như thế.

2. Các chương truyện thầm yêu quất sinh hoài nam mới nhất

  • Chương 6: Cớ sao phải cam lòng?
  • Chương 7: Điều tôi muốn thấy nhất
  • Chương 8: Duyên phận nước sôi
  • Chương 9: Coi nhau như người qua đường
  • Chương 10: Bảo mẫu cao cấp
  • Chương 11: Cuộc gặp gỡ bất ngờ
  • Chương 12: Tình cảm hão huyền
  • Chương 13: Ông nói gà bà nói vịt
  • Chương 14: Bí mật không thể nói
  • Chương 15: Những người mang thù hận đều cô đơn
  • Chương 16: Nếu không có Hoàng Dung
  • Chương 17: Lạnh nhạt và sĩ diện
  • Chương 18: Nhân vật then chốt
  • Chương 19: Nữ chính ngây thơ và ác nữ xinh đẹp
  • Chương 20: Khán giả
  • Chương 21: Thực ra chỉ là hờn giận
  • Chương 22: Lạc Chỉ, cố lên
  • Chương 23: Lãng mạn – nghĩa là không có về sau
  • Chương 24: Về sau
  • Chương 25: Đỗ quyên đỏ*
  • Chương 26: Màn diễn tình bạn
  • Chương 27: Chúng mình hẹn hò đi
  • Chương 28: Thần giao cách cảm
  • Chương 29: Người kể chuyện thuở nhỏ
  • Chương 30: Tỉnh mộng
  • Chương 31: Ngày mưa
  • Chương 32: Tuổi trẻ của người đứng xem
  • Chương 33: Swarovski
  • Chương 34: Thổ lộ
  • Chương 35: Xin lỗi
  • Chương 36: Thực ra mình không muốn tin cậu
  • Chương 37: Những người được yêu chiều sẽ luôn có chỗ dựa
  • Chương 38: Tàu đi về phía mùa đông
  • Chương 39: Sông Mê Kông vỡ nát
  • Chương 40: Hận
  • Chương 41: Phù thuỷ thời gian
  • Chương 42: Ký ức
  • Chương 43: Vì cố chấp nên chẳng nhận ra
  • Chương 44: Tình thầm kín, tình nặng sâu
  • Chương 45: Lạc Chỉ yêu Thịnh Hoài Nam, không ai hay biết
  • Chương 46: Chúng ta đều là kẻ dối trá
  • Chương 47: Chỉ còn ngày hôm qua
  • Chương 48: Cậu muốn mình thích cậu
  • Chương 49: Không có được