Em tên là trần Lệ Hằng học lớp 12a9, 1 cô bé rất dễ thương, học lực thường nhật, mang khá ít bạn trai tán gái. “Thường xuyên” nổi bật trong đám đông nhờ hai cô bạn thân (chuyên gia thảm họa tình yêu) làm mối cho mình, biết bao nhiêu người thì mình vẫn là người “lười” nhất hàng ngũ, vì rất nhiều hai người bạn mình đều đã với rồi. Bạn trai. bỗng dưng, một ngày nọ, một anh chàng rất đẹp trai nhưng xấu tính xuất hiện trong cuộc thế tôi và thế là… câu chuyện bắt đầu.
1. Đọc truyện sao tình yêu full Tiếng Việt
1.1 Mở đầu
Gắt gỏng!! ái chà…! Đây chừng như là âm thanh thân thuộc của lời chào buổi sáng này thường phát ra từ ngôi nhà nhỏ thân thương của tôi. Ôi cú ngã cầu thang đau tới nỗi ông “thổ địa” dưới đây cũng phải than trời. Nhưng nó cũng xảy ra vào mỗi buổi sáng, … Oh … Thang, vì sao bạn sở hữu thể hành tội chiếc mông nhỏ của tôi như vậy?
Tự giới thiệu, mình tên số đông là è Lệ Hằng, ở nhà mình thường gọi là Miu. Là 1 học trò chuyên nghiệp, bộ mặt ưu tú, liên tiếp nhận được giấy khen cháu ngoan bác bỏ Hồ, tôi biết cách cư xử để ko khiến cho người khác ganh tị (tôi mừng vì người đó chẳng phải là tôi).
Sau lúc nhắc câu “chào buổi sáng” như chơi lệ, tôi lê tấm thân tàn tật của mình vào bếp để mua bữa sáng. Chưa kịp đặt mông xuống ghế, tôi đã phải nghe ba thứ tiếng Campuchia, Lào, Thái,…blah…blah phát ra từ anh tôi:
– Sao mày cứ phá giấc ngủ của mọi người mỗi sáng vậy hả con lợn điên?
Giới thiệu sơ qua về anh trai tôi: anh ấy hơn tôi hai tuổi. Ngoài hào hoa ra thì anh chẳng được gì, nhưng phải xác nhận anh rất yêu tôi và mang nghĩa vụ có gia đình.
Gắt gỏng! Tiếng đập bàn của tôi làm anh tôi thót tim, nuốt nước miếng quay sang khuôn mặt “thiên thần” của tôi:
-Tao đã bảo tao chẳng hề lợn mà! Ngay cả lợn cũng ko điên!!! GHÉT anh HAI!!!
Tiếng kêu “thánh thót” của em vang lên làm cho đàn chim trên mái nhà bay tứ tán. Cha tôi đang líu tíu với chảo nước thì phải nhìn ra ngoài xem có chuyện gì và nhẹ nhõm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
-Miu ngồi xuống ăn sáng đi con, không thì trễ khai giảng bây giờ.
Ôi… Bố ơi bố ơi, sao bố tốt thế? Haizz…mà chả hiểu sao bố lại sinh ra đứa con gái như mày. Vì thương bố nên tôi ngoan ngoãn ngồi ăn nốt bữa sáng 1 phương pháp nhanh nhất (không phải tôi sợ bố đâu).
Ẳn sáng xong em từ biệt bố để tới trường rồi lao thẳng tới trường với vận tốc 500m/s (m/s). có tốc độ này chắc cha và anh tôi chỉ còn nghe thấy tiếng gió rít bên tai do tôi để lại.
Tới trường, tôi bước xuống hành lang là thấy khung cảnh lễ khai giảng (dù nó đã quá thân thuộc mang 1 đứa học sinh lớp 12 như tôi). Đang đi thì thấy hai đứa bạn cấp hai, chạy lại chào, ai ngờ:
“Cốc” 1 cốc đau thấu não giáng thẳng vào đầu tôi. Ôi đầu niên học xui thế nhỉ?… Hic:
– Thằng nhỏ đáng ghét! vì sao bạn đánh tôi?
– Để trừng trị loại tội dám trễ hứa hẹn của cô, dòng đứa vừa chửi tôi vừa đánh tôi tên là Bạch-Nguyễn Kim Bạch. Con này chơi rất thân có mình. Anh ta kém tôi về mọi mặt trừ việc có bạn trai trước tôi (còn chuyện nấu bếp thì tôi thua anh ta) và cũng vì loại thằng bạn trai dở người đấy mà tôi không mang mà tôi lấy- con quỷ Bạch lấy cớ khoác lên người mặt tôi 1 chữ “à”.
Khiến sao khuôn mặt sáng sủa của tôi lại có thể bị đặt cho 1 biệt danh điếm nhục như vậy. Đặt sự mắc cỡ của bạn sang 1 bên. Tôi tỏ vẻ bối rối, “ngây thơ” hỏi lại:
– Ngày gì? Tôi có đến muộn không? vì sao tôi không nhớ?….
Hàng loạt thắc mắc được bật ra trong khoảng mồm tôi, lẽ nào sau khi “niệm kinh”, tôi đã bị giáng 1 đòn suýt làm cho tôi phải “ôm hôn quê nhà” chỉ vì người bạn thứ hai-Phan. Như Ngọc:
– Con chưa già mà mẹ hãy mổ não (kinh dị) và nhớ lại các gì xảy ra đêm qua cho con đi mẹ!
Hic… Vì mình tôn trọng cả hai như bạn thân nên sẽ cố giữ miệng giữ miệng (hay đề cập đúng hơn là không dám gượng nhẹ vì sợ ko “trọn vẹn” nhưng mà về đi lol..số mình…) mà nhớ lại mấy chuyện đáng ghét tối qua khiến cho sáng nay mình bị “biểu tình”
5 giờ chiều hôm qua, tôi đang vùi mặt vào màn hình TV để… Chơi game (đánh nhau) mang anh trai và tất nhiên toàn bộ tôi là người được vinh diệu nhận cúp “đại bại”. Vì mải chơi nên tôi chẳng chú ý rằng điện thoại của mình đang réo ở một góc nào đấy. Mãi tới khoảng 10 giờ đêm mình mới phát hiện ra chiếc điện thoại nhỏ nhắn xinh xẻo của mình mang thể chứa 20 tin nhắn cộng mang sắp 80 cuộc gọi nhỡ ( tương đối phổ thông ) chủ nhân không ai khác chính là con nhỏ khùng tên Bách và nội dung phiên phiến như sau:
[Hang, 7h tối bạn đến công viên quang quẻ Thủ chơi mang chúng tôi nhé!….Sao bạn vẫn chưa đến?,…..Tôi điên mất! Anh mang tới hay không?…]
Khi đọc được các tin nhắn “có tâm” đó, tôi sởn da gà. Tôi nhìn đồng hồ và ngơ ngác khi biết mình đã xúc phạm đến sư tử Hà Đông nhưng thôi kệ, giờ là lúc tôi lên loại giường thân thương và ngoài giờ này chắc mang mấy thằng điên đang đợi tôi.
Hồi ức kết thúc~ Trở về bây giờ
Tôi nhớ lại và cười…khổ, có lẽ hôm nay nó sẽ tới trương mục của tôi, nụ cười của tôi sẽ kéo dài cho tới khi…có hai cặp mắt hình viên đạn đang nhắm thẳng vào tôi, rồi tôi sẽ ngọt ngào nói:
– Ờ…vậy thôi…xin lỗi, tối qua anh có việc gấp nên ở nhà sở hữu việc gấp mà điện thoại lại để ở chế độ “im lặng”…
Đến đây ánh mắt của Bạch và Ngọc trong khoảng từ dịu đi, chưa dứt lời tôi còn bị hai tên điên đấy trách cho một câu hẳn nhiên một trận nhừ tử:
– Vô bổ, chúng tôi đã biểu đạt cho bạn 1 kế hoạch để chấm dứt nó, nhưng … Thật đáng nuối tiếc, nó thực thụ rẻ, bạn biết đấy! Vừa đẹp trai, ga lăng, lịch duyệt…blah…blah…-Bách bó tay tiếc nói (chắc nuối tiếc đến sáng mai mới xong, hu hu… Ước gì mình ở đây. mang Tấn – người tình của Bạch, bịt mồm lại cho hết nhắc hộ)
Tôi nghe vậy và thở phào nhẹ nhõm. Cảm ơn Chúa Giê-xu, cảm ơn thần linh, cảm ơn trời đất, đồng thời cảm ơn anh hai của con. Nhờ anh mà tôi thoát khỏi tay quỷ.
Tôi vừa nghĩ vừa cười như điên mà không biết rằng với một cặp mắt đang nhìn tôi như dị nhân và xung quanh đấy là 1 bầu không khí mang thật…. (Hãy tự điền vào)
1.2 Cuộc chạm trán bất ngờ
-Thứ con gái mất nết! không biết trong khoảng khi nào, phía sau tôi vang lên 1 giọng kể “nhẹ nhàng” và rất ư là…đáng ghét. Tôi quay lại nhìn thì thấy một chàng trai…đẹp zai (2 lai giống…), tác phong xuề xòa chẳng ra dáng học sinh tí nào, nhìn là phát khinh:
-Tên kia, cớ gì mà anh dám gán lên mặt tôi hai chữ “mất nết” thế hả?
-Tôi đâu với thèm gây sự vô cớ mang cô, tại cô ko chứ tại người nào, hành lang là của chung mà cô đứng chắn giữa tuyến phố có ma mới đi được, nên tôi kể cô tương tự là đúng-hắn- tên mới chửi tôi lên giọng giảng đạo khiến máu tôi bắt đầu dâng lên não, vì hết chịu cất nổi rồi mới nghênh mặt lên quát:
-Nè! Tôi đâu mang cố ý đâu (chỉ cố tình thôi), cộng lắm anh kể nhẹ nhàng thôi đại khái như là:”Bạn ơi, khiến cho ơn cho mình đi” hay gì gì đó hơi như vậy, cần gì phải cọc cằn có tôi như thế chứ?
Sau khi mồm tôi đã hoàn thành xong câu đề cập đấy, tôi bỗng thấy tên hotboy điên ấy cười, 1 nụ cười đểu cáng rồi nhìn tôi. Ôi trời! Da gà tôi nổi hết cả lên rồi này, không biết loại đầu hắn đang nghĩ loại gì nữa mà chắc cũng ko có gì phải chăng đẹp đâu. Sau ấy hắn nói:
-Thì ra cô là người như vậy
Tôi ngơ mặt khó hiểu nhưng lại sở hữu cảm giác mới bị đập mạnh vào đâu đó:
-Cố ý gây lộn để khiến ấn tượng sở hữu tôi, zời… Cô cũng sáng tạo đấy chứ nhưng tiếc nuối là… Người như cô tôi gặp phổ biến lắm rồi.
Tôi trợn tròn mắt nhìn chiếc khuôn mặt đểu, quá đểu của hắn ta thế mà ko hiểu vì sao sau lưng hắn lại với cả chục à không cả trăm cô bám theo với con mắt chứa đầy sự… Hám trai
Tôi tức tới ọc máu, dồn nén hết cơn giận vào cái chân “nhỏ nhắn” rồi đạp cho hắn 1 mẫu rõ đau tất nhiên là 1 lời đề cập “khuyến mãi” thêm:
-Tôi đề cập cho anh biết, tôi ko sở hữu điên đâu mà theo đuổi anh! Cũng đồng nghĩa người nào mà thật lòng thích anh thì người ấy không bị đập đầu thì cũng trốn trại (tâm thần). Anh không cưa tôi thì thôi chứ đừng mơ tới chuyện tôi cưa anh. ĐỒ KHÙNG!!
Sau khi xổ 1 tràng những điều tấm tức trong lòng, tôi hậm hực kéo tay hai đứa bạn đi vào lớp, trong đầu ko ngừng chửi rủa xối xả hắn và chửi luôn mấy đứa điên mấy đứa khùng đang theo bám hắn ta như đỉa (mấy đứa đó chắc bị té đập đầu nặng lắm). Vừa đi tôi cứ thế mà rủa hắn, chắc tại tôi giận quá nên tôi không cảm nhận được mang cả hàng trăm con mắt “ái mộ” đang nhắm thẳng về phía tôi nhưng người chịu cực hình lại là 2 con bạn tôi (tội nghiệp chỉ tại chiếc tội cứ thấy trai đẹp là mắt dính vào chàng ấy như keo)
——————————————————————————————(tôi là mẫu chảy thời gian)——————————————————————————————————————
Lễ khai học kết thúc. Lớp tôi 12a9 với thể biểu đạt lớp tôi ồn bằng 8 chiếc chợ chồm hổm hợp lại. Trong đấy bao gồm tiếng nói chuyện, tiếng la hét (của mấy đứa điên), tiếng hát cũng mang và lẫn vào đó là tiếng…ngáy của tôi
Tôi cứ thế mà gục mặt xuống bàn ngủ, cho đến khi một tiếng “Grầm” của con lớp trưởng tạo ra bằng cú đập bàn (thật tệ là nó lại ngồi bên cạnh tôi) dĩ nhiên tiếng hô lớn “banh lỗ tai”:”Cả lớp…Nghiêm! Chào GVCN”
Ôi trời, tôi cứ tưởng GVCN (giáo viên chủ nhiệm) của mình năm nay là người nào xa lạ lắm chứ, nào ngờ lại là ông thầy Xử Thiên năm ngoái chủ nhiệm lớp tôi.
Thầy Xử Thiên năm nay 45 tuổi, thân hình lẫn khuôn mặt của ổng già hơn so mang tuổi. tính tình khôn cùng…kì cục, chỉ vì với ấn tượng “tốt” sở hữu tôi (tốt trong ngoắc kép cũng biết thấp cỡ nào rồi), lấy việc công báo thù việc tư, dày vò tôi suốt 1 năm học, chiếc thứ nhỏ mọn!
Sau lúc cả lớp giới thiệu xong họ tên, ko hiểu sao sở hữu tôi thầy lại bỏ qua (chắc tại quá quen chăng? Khà khà), sướng thật, thế là tôi,lại với thêm thời kì để ngủ.
Grầm…!!
Thần linh ơi ngó xuống mà coi, sao cả 1 giấc ngủ mà tôi cũng ko được yên ổn. Tôi đứng dậy, sắm dòng tên mới vừa gây ra hiện tượng ô nhiễm do tiếng ồn, ôi…thì chợt 1 điều khủng khiếp ko rủ mà đến
-Á!!!… Tên điên kia! Sao anh lại vào cương vực của lớp tôi? Anh mà nói anh học trong lớp này là tôi xách dao lên chém anh liền đó!-Tôi trợn tròn mắt đối diện mang người mới vừa quấy nhiễu giấc ngủ của tôi cũng là người gắn cho tôi hai chữ “mất nết”. không tranh luận gì nữa! Chính là hắn người đã chửi tôi là đứa con gái hám trai!
Tên đấy cũng kinh ngạc không kém lúc phát hiện ra tôi (chỉ với điều không phản ứng mạnh như tôi). ko biết trong khoảng đâu ra thầy đã xen vào cuộc, và lên tiếng bằng giọng bắt nạt dọa:
-E hèm…vậy tôi kể là bạn này sẽ học ở lớp chúng ta thì em sẽ xách dao chém thầy đúng ko Hằng?
Khỏi phải hỏi, đám con gái cứ nháo nhao lên sung sướng làm cho tôi nhức hết cả đầu, trong đấy tôi còn nghe thấy với các tiếng cười rúc rích mai mỉa mình, tôi chợt thầm rủa:”Tên điên tên khùng, bất chợt tôi lại chạm mặt có 1 người như anh, anh là cái thứ đáng ghét… Tôi ghét luôn mấy người bao che anh”
-Dạ ko thầy ơi…em không có ý ấy thưa thầy. Em chỉ đang nhắm đến cái tên đáng ghét đang cười nồng nặc đã dám chửi em là thứ con gái “mất nết”-Tôi cố tình nhấn mạnh 2 chữ “mất nết” để ám chỉ đến người nào đấy
mẫu tên điên điên khùng khùng cười như người mới trốn trại nghe tôi đề cập thì vội nén lại cơn tửng của mình, ho 1 cái lấy giọng rồi lên giọng chửi khéo.
-Tôi thấy hai chữ “mất nết” ấy rất hợp với cô mà, không hề sao?
Tôi chưa kịp mở mồm thốt ra từ “không” thì trong khoảng lúc nào đám gái trong lớp thay tôi đốp lại là:”Quá đúng luôn anh ơi”
Thánh thần ơi ngó xuống mà coi. Tức chết mất, vì thấy tình thế bất lợi cho mình nên tôi đành nuốt cục tức vào lòng mà không sao yên ổn.
Tiếp đó, thầy Xử Thiên giới thiệu cái tên cô hồn ấy, đúng hơn là cô hồn bí quyết đảng cho lớp tôi. Tôi ụp mặt xuống bàn ko thèm nhìn chiếc bản mặt kênh kiệu của hắn. Tuy mắt không nhìn nhưng tai vẫn cứ nghe lai lịch của hắn.
*Hắn tên là: Trương Bảo Duy, tướng tá, bộ mặt, v…v, nói chung là vẻ ngoài mặt thì đã được tôi mô tả từ trước. với một trí tuệ sáng tạo xuất chúng mang chỉ số IQ cao ngất xỉu ngưỡng (thật không thể ngờ). Được chuyển từ trường khác đến (chắc bị đuổi)
Sau 1 hồi thuyết trình, chung cục thầy phán 1 câu:
-Được rồi, tại vì Duy học super giỏi (không rành tiếng anh cũng bày đặt nhắc tiếng anh) nên trong khoảng giờ trở đi Duy sẽ thế Hoa-con lớp trưởng lớp tôi, làm lớp trưởng suốt niên học, người nào mang phản đối gì không?
“Dạ…không!!!” Nghe những tiếng gào thét, la lối rầm trời, banh đất của đám gái đang lên tiếng phản bác bỏ, tôi mới ngước đầu lên Quan sát sắc mặt của con bạn-lớp trưởng như thế nào để biết con đường mà yên ủi. Nhưng…ôi thôi…thua luôn rồi…
Lạy thánh…cả đám điên xí lộn đám gái lớp tôi (dĩ nhiên trừ tôi và đám trai) đều trong trạng thái điên dại. Khổ quá Chúa ơi…
Tôi than ngắn than dài như vậy cho đến lúc thầy nhắc ra 1 câu đắng lòng:
-Tôi thấy Hắng là một học sinh có học lực “rất kém” (kém?) …cho nên thầy nhờ Duy ngồi kế bên kèm Hằng giùm thầy, được ko em?
-Hằng là người nào thưa thầy?
-À, là con bé “may mắn” khi đã được em gán cho 2 chữ “mất nết” đấy
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi cũng theo phản xạ khi không mà ngửng lên nhìn. hiện nay mang thể hình dong không khí của lớp lúc này ko khác gì địa ngục tù. Trong ấy ánh mắt khiến cho tôi rợn người nhất là ánh mắt của bạn học trò mới-Duy. Ánh mắt ấy như ăn tươi nuốt sống tôi:”Híc…híc…hu hu…ông thầy chết tiệt, rõ là biết mình và hắn là khắc tinh, nhưng mà…híc…”
Thế là hắn-Duy thế Hoa khiến lớp trưởng, thế luôn chỗ ngồi của Hoa. Ôi…thế mà con điên đó ko thèm trách hắn (thậm chí còn khen không ngớt lời) mà lại quay sang trách tôi. Nhưng ko sao, tôi là người “rộng lượng” nên cũng có thể không chấp, thuần tuý là vì nó với bệnh (hám trai thời kì cuối)
Đó là những sự việc đã xảy ra trong ngày đầu của năm lớp 12 của tôi ~ ngày đầu mà như thế đó ~ Híc…
1.3 Người bạn mới
1 ngày nắng đẹp trời, khuôn viên trường tôi phủ lên một lớp áo muôn sắc màu, trong lớp học ấy-12a9, lớp tôi,…đang khiến cho bài rà soát…và rất may…tôi đã học bài. Đang làm cho bài trong sự điên cuồng, tôi cảm thấy kế bên tôi đang lục đục gì ấy khiến cho tôi khôn cùng khó chịu. Định quay qua quát cho hắn-Duy một tiếng thì bắt gặp hắn đang…: -Nè, tên điên cậu khiến gì thế hả? học trò giỏi lý tưởng toàn diện mà dám lén coi tài liệu là sao?-tôi đề cập giọng cho cả trường xí lộn cả lớp nghe.
Bất giác cả lớp nhất loạt nhìn về phía tôi và Duy, rất nhanh sau đấy cô giáo dạy sử-giáo viên đang cho chúng tôi khiến cho bài kiểm tra, bước xuống vị trí phía cuối lớp-vị trí tôi đang ngồi, nghiêm mặt hỏi:
-Có chuyện gì?
Tôi không ngại ngần mà xổ 1 tràng, nói cho đến bất chợt còn gì để nhắc, cả lớp và cô cũng theo đấy mà nghe say sưa (chưa kể tôi còn thêm một chút gia vị vào bài thuyết trình của mình nữa). Sau 2 phút tường thuật+minh họa, 1 phút để tôi thở, 2 phút còn lại là thời gian để lớp ngẫm lại những gì mà tôi nói
——————————————————————————————————–Tổng cộng 5 phút trôi qua————————————————————————————————————
Tôi không giới hạn cười đắc chí, ngẩng qua nhìn hắn thì tôi được đáp lại bằng một nụ cười khôn xiết dịu dàng, nhẹ nhõm như nắng mai, tôi thoáng giật mình nhưng nhìn kĩ lại thì nụ cười đó tuồng như sở hữu nét gì đó ko được bình thường.
không thèm nghĩ suy tầm phơ tầm phào nữa tôi ngó sang xem sắc mặt của cô. Đúng như tôi đoán cô đang cau chặt đôi mày nhìn chăm chú vào hắn. Tôi định đề cập thêm một câu nữa để nhất điểm luôn thì chợt bên tai tôi vang lên 1 giọng nhắc rất ư là hút hồn người nghe (riêng tôi thì lạnh vai gáy):
-Cô ơi…em bị oan…
một câu đề cập đấy của hắn thôi là đủ để tôi thấy được nét mặt của cô đang dần dần đổi thay, hiện nay ánh mắt của cô đã đổi hướng từ hắn sang tôi rồi đựng giọng:
-Là em khiến đúng không Hằng?
Câu kể ấy của cô làm cho cả người tôi bị tê cứng lại, không lừng chừng tôi ra sức biện minh cho mình nhưng vô vọng. 10 Câu của tôi không bằng một câu của hắn. cuối cùng, bài kiểm tra của tôi bị đánh dấu, còn tôi thì bị cô mời ra khỏi lớp. Trước khi bước ra khỏi chỗ tôi lườm hắn một dòng đầy sự phẫn nộ lẫn vào ấy là 1 nguồn sát khí cực mạnh thay cho lời cảnh cáo rằng:”Tôi khăng khăng sẽ trả cho anh món thù này, nhưng không phải chỉ sở hữu thế mà là gấp bôi”
———————————————————————————————————10 phút sau————————————————————————————————————————-
bên cạnh tôi xuất hiện 1 tờ giấy rất “xinh đẹp” với 1 cái chữ lớn đùng:”ĐỒ ĐIÊN DUY , ANH LÀ ĐỒ DU KHỐNG, VÔ DUYÊN, XẤU XA, ÁC ĐỘC,…blah…blah…”. Trang bên kia thì ghi nhỏ hơn một tí “Đồ bà già Sử hám trai, bất công với học trò, xấu xúc phạm người nhìn, blah…blah…”. chủ nhân của tờ giấy đó ko ai khác chính là tôi. Tuy đã rủa thậm tệ tới mức đấy rồi nhưng lòng tôi vẫn thấy chưa hả dạ.
“Đồ tiểu nhân bỉ ổi, dám động vào è cổ Lệ Hằng này tôi thề sẽ cho cậu tan xương nát thịt, tôi sẽ thịt cậu TRƯƠNG BẢO DUY!!!”-Tôi uất ức thầm nghĩ.
Sau 1 hồi, chuông tan học vang lên. Mấy đứa trong lớp bước ra ngoài ko dừng đưa con mắt nhìn về phía tôi. Nhưng tôi không thèm ngẩng lên nhìn lại mấy đứa nó (nói đúng hơn là tôi đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào rồi nên ko rảnh mà thức dậy để nhìn đáp trả lại mấy đứa nó):
-Hằng, Hằng,…HẰNG!!
Cộp…Ây…Đau quá…
-Tên điên tên khùng, tên nào dám phá giấc ngủ của bà…
từ đâu sở hữu một tên nào đáng ghét xông tới chỗ tôi, hét tên tôi như điên làm cho tôi giật thột mà đập đầu xuống đất. ấy vậy mà tôi vẫn nằm lăn ra đất, ko buồn mở mắt mà rủa xả hắn. Thế rồi hắn cũng lên tiếng:
-Cô định nằm chết ở đây sao?
-…(không lên tiếng)
-Chết ở đây cũng được, nhưng với điều cô làm xấu phong thủy quá
-Tôi đề cập rồi không nghe thì thôi, đợi đến lúc “xuống dưới đó” rồi ma hiền ko gặp toàn gặp ma dữ thì đừng cò trách tôi ko dặn trước
-…(đôi tay tôi khởi đầu nắm chặt lại)
-Nhắc mới nhớ…ái chà tôi nghe nhắc ở đây đa dạng ma lắm đấy…Hằng…cô muốn chết thì ở lại một mình nha, tôi về trước ấy
Tôi vội tỉnh giấc dậy, chộp ngay t;ờ giấy lúc nãy mình đã xả stress vò lại một cục rồi ném thẳng vào hắn. Đúng như tôi đoán, chiếc tên vô duyên xúc phạm người chơi chung vừa mới kích thích lòng nhẫn nại của tôi không ai xa lạ-chính là Duy
-Cậu chán…sống…rồi…sao?-Tôi lắp bắp từng chữ lúc phát trước mặt mình là một….con ma
Á…!!!
Tiếng la kinh hãi mà “líu lo” của tôi khiến con ma sở hữu tên…Duy phải quì xuống hai tay ôm lấy 2 tai của mình, mà kêu rên 1 phương pháp đau đớn:
-Oh,…Duy hả? Hóa ra là cậu-Vâng đấy là câu đề cập thơ ngây nhất kể từ quen hắn đến giờ mà tôi đã thốt ra.
Rõ là tôi đã biết hắn fake ma hù tôi ngay trong khoảng đầu, thế mà tôi vẫn cứ trơ trơ mặt ra mà thử hắn. ngày nay có thể thấy rõ ánh mắt của hắn đang bừng bừng lửa giận mà nhìn châm bẩm vào tôi. bề ngoài tôi vẫn tỏ ra tĩnh tâm thế mà ai ngờ được trong tâm thức thì tôi cười chẳng khác gì 1 con khùng vô phương cứu chữa
Hắn hậm hực không thèm nhìn qua tôi nữa mà nhìn sang chỗ khác và thực bụng cờ là mắt hắn đã quan tâm đến tờ giấy được tôi vón một cục chọi qua chỗ hắn. Tôi cũng hướng mắt đến mẫu thứ đã lôi kéo ánh nhìn của hắn thì lòng tôi chợt dâng lên một cảm giác bất an, khiếp sợ lúc biết cái thứ hắn đang nhìn là…lá bùa của tôi-tờ giấy mà tôi ếm hắn sở hữu bà cô Sử. Tôi hoàng hồn định giật lấy “sinh mạng” của mình lại thì thật không may mắn hắn đã nhanh tay chộp trước.
lúc đọc tôi thấy hắn hiện rõ vẻ tức tối nhưng từ từ cơ mặt dấn dãn ra và đột nhiên xuất hiện 1 nụ cười…ác ma (tôi biết mình sống ko được bao lâu nữa rồi)
-Bà cô Sử hám trai, xấu xúc phạm người nhìn, bất công,…Ái chà…cái này chẳng phải là cô viết đấy chứ Hằng…?
Mặt tôi cắt ko còn 1 giọt máu lúc nghe hắn đề cập bằng chất giọng nhẹ nhõm mà đáng sợ. Thấy tôi mặt mũi tái xanh, mồm lại chẳng thể mở, hắn biết ý mà nhắc tiếp:
-Không biết…nếu chính tay tôi dâng nộp cho bà Sử tờ giấy này thì…cô sẽ ra sao ha Hằng?
-Nè tên kia, tôi viết vậy với gì sai chứ? Rõ ràng cậu đã giăng sẵn loại bẫy chỉ đợi tôi nhảy đầm vào để trả thù tôi vụ khi nãy chứ gì?
Hắn khẽ nhếch mép lúc nghe những lời đó của tôi, bật cười thành tiếng mà khinh bỉ:
-Oh…vậy sao…ha ha cô sáng tạo thật ấy, biết trước mắt là cái bẫy mà vẫn khiêu vũ vào,…hay là…cô đã phải lòng tôi chăng?
Nghe xong câu đấy, tôi trợn tròn mắt nhìn hắn, tự hỏi bản thân mình với nên đi khám tai không? ko ngờ mẫu đầu hắn lại có thể nghĩ ra được các sự kiện lạ thường tương tự. Tôi định thần nhìn thẳng vào mắt hắn nhẹ nhàng lên tiếng:
-Thật ra anh muốn gì?
chừng như tôi đã đoán trúng ý hắn nên sau lúc tôi dứt lời cũng song song trên khuôn mặt trí trá của hắn nhếch lên 1 nụ cười “khả ố”. Khỏi phải hỏi, tôi cũng thừa biết hắn đang vui sướng đến mức nào lúc đã đạt được mục đích của mình. Sau 1 hồi lâu, vang bên tôi là 1 câu nói:
-Tôi muốn gia nhập đội ngũ của tôi!
What’s! mẫu gì cơ? Tôi bị ung thư tai thời gian cuối rồi sao? “Tôi muốn gia nhập hàng ngũ của cô”? Thốt ra trong khoảng miệng anh ta? Ơ hơ…dễ sợ thật, ở bên cạnh hắn phổ quát quá chắc tôi sẽ hóa điên mất:
-Làm gì chứ? Định sát hại tôi sao?
-Phải ! Thì sao ?
1 câu nói vỏn vẹn đấy của hắn thôi khiến hồn tôi ngay lập tức rời bỏ loại xác thân yêu mà ngày nào “2 đứa” vẫn kề vai sát cánh”. Thấy tôi không sở hữu ý định kháng cự lại thì hắn quay mặt rồi thư thả bước đi
Khoảng khắc đấy rất yên ắng tưởng chừng chỉ mang tôi và hắn thế mà chẳng ngờ ở một góc nào đấy có tổng cùng 4 cặp mắt đang nhắm thẳng về vị trí tôi đầy sự thâm nho còn người nào khác ngoài bọn nó chứ-lũ bạn đáng ghét của tôi
lúc biết bọn đấy đứng đấy rình tôi , ngay từ giây khắc đó-giây phút mới mở đầu, bằng ánh mắt đấy, nụ cười đấy thì tôi đã biết câu tư vấn dành cho hắn là gì rồi (phũ phàng quá đi mất)
Thật không ngờ đứng xem kịch hay không chỉ có mấy đứa nó
Sáng hôm sau…Grầm!!! cùng 1 tiếng động, cùng một tiếng la, cộng một người đau chỉ với điều khác địa điểm
Quay lại 5′ trước, tôi đang chạy hộc hơi trên hành lang cùng sở hữu 1 chồng sách đang cầm trên tay. Lo chạy vội quá mà tôi bị mẫu đống bùi nhùi gì đấy chặn chân mà không biết. Kết quả cho thấy tôi té ngã đè xuống cô bạn gần đấy, chưa xong ở đó bạn gái đó còn bị một chồng sách của tôi đè đầu (tội bạn ấy, sở hữu gì xuống dưới đó cho mình gửi lời thăm bà tổ của mình)
Tôi vội ngồi dậy rồi đỡ bạn đấy dậy luôn thì phát hiện trên khuôn mặt xinh đẹp rạng ngời ấy xuất hiện một cục u. thoạt tiên tôi khá thấy áy náy. một lát sau nghe thưa thớt bên tai dòng gì mà:”Trời ơi hội phó hội học trò,… con nít này chết chắc rồi,…Gan nó lớn thật ấy,…Nhìn mắt nó lớn lắm mà sao đi quên mất gì hết vậy?…Nó cầm chồng sách khủng bố như vậy mà…Ờ, tội nhỏ ấy thật,…Thôi vậy nè sở hữu gì góp tiền lại làm đám tang cho nó…”
Tôi nghe mà mặt đần ra phải một khi sau tôi mới tiêu hóa xong một mớ thơ văn mà nãy giờ xóm nhà lá đấy “buôn dưa lê” (có nghĩa là tám ấy)
một lúc sau tôi dập đầu xuống đất mà quì lạy mà van xin sự tha thứ trong khoảng phía đối phương bằng đôi mắt đáng thương vô (số) tội. Giá mà khi đấy sở hữu thêm bông cúc, vạn thọ, nải chuối, con gà+3 nén nhang, thế là đã ra…1 dòng bàn độc chỉnh chu, hoành tráng (tự nghĩ lại sao tôi thấy mình ít với ác lắm)
Thật nằm ngoài dự trù, tôi cứ tưởng cô gái đấy sẽ cho tôi một bài học nhớ đời bằng bí quyết phiên phiến như:rạch mặt, móc mắt, tạt axit, hỏa thiêu,…(tôi đã xác nhận chiếc biệt danh quỉ đội lốt người mà đám bạn đặt cho mình rồi) Nhưng người nào mà ngờ cô gái đấy chẳng những không chửi tôi nửa lời trái lại còn giúp tôi lượm sách và hỏi han tôi nữa. Song, lại tặng tôi 1 cụ cười tinh quái như nắng ban mai:
-Bạn mang rảnh không?-Giọng cô gái ấy vang lên 1 cách nhẹ nhàng, dịu dàng hút hồn người nghe và đã vô tình chạm đến trái tim tôi. Rồi tôi cũng không ngần ngại mà đáp lại:
-Mình rất rảnh là đằng khác-miễn phí thêm là 1 nụ cười hết sức dễ thương không kém, hai chúng tôi cười qua cười lại mà không biết rằng chúng tôi đã và đang góp phần khiến cho đám con trai gần đó phải chết chết giả
Nghe thấy câu trả lời của tôi, bạn gái đấy liền kéo tay tôi chạy thẳng xuống sân sau không màng tới thái độ của tôi lúc vừa chạy cuồng nhiệt vừa phải ấp ôm một chồng sách nặng nài trên tay…híc…đau khổ
Tưởng rằng cô bạn đó nhờ tôi giúp chuyện gì té ra chỉ là vì thiếu bạn tám chuyện nên thấy tôi là con gái lại chụp được thời cơ nên ngày nay tôi mới phải ngồi ở đây mỏi mồm mỏi mồm đây. Nhưng như vậy cũng rẻ, tương tự có lẽ tôi sẽ thấy đỡ áy náy hơn
Đào Khả Vy-cô bạn ấy: là hội phó hội học sinh, với học lực đứng hạng nhì của toàn trường (hạng nhất cũng biết ai rồi). TÍnh bí quyết dịu dàng, đáng yêu vóc dáng lại chuẩn nên mang đa dạng trai bu là chuyện thông thường chứ đâu mang như tôi
Sau một hồi, chuông reng vào học, tôi và Vy tạm chia tay. Và lại 1 lần nữa tôi vận hết nội công chạy một mạch về lớp. Chưa nghỉ được giây nào thì tôi đã bị người lớp trưởng đáng kính của tụi kia thăm dò:
-Cô đi đâu giờ này mới về?
-Tôi đi đâu cần nói có cậu sao?
-Được…vào lớp trễ không hợp lí do chính đáng, tôi sẽ ghi nhận vào sổ kỉ luật vậy
-Ok, cứ việc ghi nhận dù sao tên tôi cũng là “bạn thân” của cuốn sổ thân thương của cậu rồi
Hắn khẽ chau mày rồi lại trở thành thản nhiên, hiện giờ tôi mới là người cười nhếch mép, không ngờ chiến công trước tiên của tôi-chiến công tôi gượng nhẹ lộn thằng hắn lần đầu tiên được xác nhận
Bạch trong khoảng đâu bay ra hỏi nhỏ tôi:
-Thật ra nãy giờ bà đi đâu?
-Không có gì chỉ là đi mượn mấy quyển sách thôi mà
-Nói dối! Mượn mấy quyển sách thôi việc gì phải lâu như thế chứ?
-Haizz…Tại vì sách của bà nhờ tui mượn khó mua quá thôi
Tôi trả lời thường nhật như chơi có chuyện gì xảy ra rồi đưa quyển sách cho Bạch. giây lát tôi chợt trông thấy xuất hiện trên khuôn mặt Bạch là sự tò mò trẻ con lẫn vào đó là sự lo âu cho tôi. Lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp rồi nhoẻn miệng cười thật tươi, nụ cười làm cho mí mắt tôi cong lên một các con phố trăng khuyết và phát triển thành đáng yêu hơn bao giờ hết
Và cũng nụ cười đấy khiến Bạch cảm thấy nhẹ nhỏm đi một phần, phần khác lại làm cho trái tim của 1 người lỗi mất một nhịp
Dẫu đã biết cuộc gặp mặt của tôi và Vy là quang quẻ minh chính đại nhưng tôi lại ko muốn nhắc sự thật ra cho Bạch biết. Thực ra…chỉ vì…1 câu đề cập của bạn đấy…:”Đừng cho người nào biết cuộc gặp gỡ hôm nay của mình và bạn!”
1.4 Bắt cóc và sự tò mò
Chừng 7h tối, hôm ấy là ngày tôi đi học thêm. Giờ ấy, bụng tôi đã kêu la rên rỉ rồi nên tôi định chạy vào chợ sắm gì ấy bỏ bụng cho đỡ đói. gần đi tới chợ, tôi chợt nghe thấy tiếng gượng nhẹ lộn trong khoảng một phía nào đấy. Vì tính tò mò bẩm sinh nên tôi bỏ mặc chiếc bụng đang bò lăn bò lết mà lạy lụt van vỉ, mà đi Tìm hiểu Haizz, chẳng qua là 1 đám lưu manh đang ì xèo vì vụ…oẳn tù túng tì (…).Mặt tôi cứng đơ lại, cổ họng ko thốt nên lời, nước mắt tầm tã trong tim, híc…híc… Biết vậy tôi thà nghe “lời thỉnh cầu” của em bao tử cho xong (trớ trêu quá đi mà…)
Đang định quay đầu xe lại để chạy đến siêu thị (đối diện)-nơi tôi chết đi sống lại thì thất thanh bên tai tôi là một giọng la với một sự…quen nhẹ:
-Hằng ơi! Hằng ơi! sở hữu phải Hằng không?….Cứu mình với!
Tôi vội quay đầu xe lại, đập thảng vào mắt tôi là cảnh cô bạn mới-hội phó hội học sinh-Đào Khả Vy đang bị đám lưu manh mặt mũi bặm trợn ăn hiếp:
-Ái chà, hội phó hội học sinh là thánh à? Chui ở lỗ nào ra vậy?…-Thật may là câu đề cập đấy chỉ đủ cho tôi nghe
Quăng cái xe đạp qua 1 bên và với tính anh hùng nghĩa hiệp với sẵn, tôi chạy như chưa từng được chạy tới đó nhưng ko biết trong khoảng lúc nào à ko mà là từ khi tôi đá dòng xe đạp yêu quí của mình và cách thức đấy 3s thì tình cờ ngan ngát bên mũi tôi là một mùi hương khá bị thân thuộc, giả dụ tôi đoán ko lầm thì đấy chính là mùi thuốc mê. Tôi phấn đấu vẫy vùng để thoát ra khỏi sự khống chế của tên xếp sau. Nhưng có lẽ…đã quá muộn rồi, thuốc đã ngấm sâu vào cơ thể tôi, bây giờ lập lờ bên tôi…là hình bóng của Vy đang la to tên tôi trong sự sợ hãi nhưng thật nhớ tiếc mọi thứ xung quanh tôi như trở nên lặng yên 1 phương pháp bất ngờ và rồi…tất cả phát triển thành tối đen
————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————————– Grầm!!!
Bất công quá đi mất, sao lần nào tôi ngủ chưa được bao lâu thì lại bị đánh thức bởi âm thanh thân thuộc này. Tôi nửa tỉnh giấc nửa mê mở mắt ra thì xuất hiện trước mặt tôi là 1 cô bé mặt mũi tươi tắn mang bộ đồ karate, sau đấy tôi lại tiếp tục nhìn ra quanh đó. Cảnh tượng hãi hùng thật!-Đám lưu manh lúc nãy…gục hết dưới đất (tôi hiểu hết mà…)
Tôi cùng cô bé đó tay trong tay bước ra khỏi cái xó ấy. dĩ nhiên hai đứa con gái đi cùng với nhau, trên 1 tuyến phố, ko dừng tám chuyện:
*Trần Châu Nguyệt: học lớp 11a3, cùng trường sở hữu tôi. Tính bí quyết khôn xiết dễ thương, ánh mắt lại thơ ngây, đáng yêu rất dễ lấy lòng người và đặc thù là tôi
Híc…xe đạp của tôi…đã bỏ tôi mà đi rồi. Đau lòng quá… Bụng thì đói mà xe thì mất…cuộc đời của tôi sao lại đen đủi đến thế cơ chứ. Thế là tôi phải đi bộ vè nhà 1 mình (và rất hên nhà tôi sắp đó) vì tôi và Nguyệt đã chia tay từ lúc nào rồi
Về tới nhà, tôi vận công lực rút cuộc mà chạy 1 mạch lên phòng để tránh bị ba mẹ hỏi chuyện (không thì phiền lắm)
Sau khi tắm rửa xong, tôi tiến tới bàn học, tay chống cằm mà suy tư còn miệng thì không ngừng lẩm bẩm:
-Bọn kia là ai thế?
-Sao lại bắt mình nhỉ?
-À phải, sao Nguyệt lại kể là không nhận ra cô gái nào khác ngoài mình chứ?
-….v…v
-Ghét thật! Thật ra thằng nào dám lấy mẫu xe đạp của mình?
1.5 Đi chơi
Cạch…cạch…bùm…xoảng…, keeng,grầm…v…v… -Á…!!! Híc híc…hu hu
———————————-Tìm lại hồi ức—————————–
Cả lớp đang xôn xao, bàn tán về chiếc gì đó…tôi không biết nhưng với vẻ chuyện mà mọi người đang bàn tán rất thú vị
Bốp! Ây…!
-Thằng nào dám đập đầu bà?!- tôi đang ụp mặt xuống bàn mà mơ về một giấc mơ nào ấy…thì chợt tôi bị “vật thể lạ” gì quật mạnh vào đầu:
-Thưa Lệ Hằng tiểu thư, cho hỏi cô đã ngủ đã chưa?
một giọng nhắc trầm trần mà bổng bổng và rất ư là kì cục tôi mơ mơ tưởng màng ngửng mặt lên. Ôi lạy thánh…hiện trước mắt tôi là ông thầy Xử Thiên đang vừa nhìn tôi chằm chặp lại vừa nở một nụ cười. Nụ cười ấy của thầy làm tôi tỉnh giấc luôn và cũng song song da gà, gai ốc tôi dựng lên khắp người:
-Dạ…em thành thật xin lỗi thầy…
Thấy tôi cũng đã tỉnh giấc và ngoan ngoãn chấn chỉnh lại ý thức thì thầy ko còn gì để đề cập nữa mà quay lại vị trí ngồi thân yêu lúc nào cũng gắn bó có thầy- bàn giáo viên
Tiết sinh hoạt chủ nhiệm lại bắt đầu. mở đầu vẫn là tiết mục đọc kinh như mọi lúc. Dẫu đã bị thầy hù cho thức giấc rồi nhưng khi nghe ông thầy này sinh hoạt tôi chẳng thể ko ngủ gật
-Sau đây tôi xin thông tin cho những em 1 tin mừng
hiện giờ tôi mới chống cằm ngẩng lên nghe, ông thầy hắng giọng nói tiếp:
-Sắp tới đây nhà trường sẽ tổ chức cho chúng ta đi tham quan ngoại khoá. Vì trường phụng hoàng mà chúng ta đang học đây rất ư là “nghèo” nên địa điểm thăm quan sẽ là…-dừng lại tí chút thầy lấy thông tin ra xem lại, không biết mang phải ổng quên hay không hay muốn xem kĩ lại nội dung vì không tin nổi sau đó lại tiếp diễn nói-…. thành phố Hokkaido ở Nhật Bản
Cả lớp đơ mặt ra 3s, mang một sự “nghèo nhẹ”…
Mặt tôi lờ ngờ chuyển sang đơ nhẹ và rốt cục là…:
-Á!!! HOKKAIDO MUÔN NẲM!!! :-:)&Amp;””((,[email protected]&(@(@);~^|¥*~¥
1.6 Chuyến du lịch thú vị bắt đầu
Ôi!.. Cả một đống hỗn độn đang gợi cho tôi nhớ đến dòng cỗ áo rác: 8 mẫu đồng hồ báo thức mỗi xó 1 dòng, bàn chải, li, khăn, giày, vớ,…+ một nùi quần áo đang chất thành đống Ông bà ta xưa nay có câu không sai “Giang sơn dễ đổi thực chất khó dời”. Híc…chỉ tại mẫu tật mê ngủ của tôi cả thôi. Thực ra trong khoảng tối bữa qua ngay lúc tôi định đi chuẩn bị đồ, tôi chỉ định chợp mắt một tí thôi nhưng bỗng dưng hoa lá, cỏ cây, gió thổi vi vu, bầu trời đêm kì diệu,…từ đâu kéo đến hấp dẫn tôi rồi trong khoảng từ đưa tôi vào toàn cầu tưởng hình như tôi sẽ ko với ý định bước vào. MẤY cái THỨ đó MỚI với TỘI!!! (Tôi vô tội cơ mà…híc …)
Tôi vừa khiến cho loại này lại vừa làm loại kia, làm già nỗi ám muội mặt mũi, làm già nỗi hồn lìa khỏi xác và thật bái tạ thần linh vì chung cục mọi việc đã đâu vào đấy trong vòng 1 nốt nhạc…(kỉ lục thế giới)
Tiếp đấy tôi lại chạy cắm đầu cắm cổ tới trường cộng với “em bánh mì” đang “nửa với nửa không” trên cái miệng xinh xinh đó
Híc…thật hên là dưới ánh nắng chói chàng với tiếng chim hỏa líu lo tất nhiên ấy là những tiếng “hò hét, kêu la, rầm rú…cổ vũ” cho tôi trong khoảng các đứa bạn “tri kỉ” mà giờ tôi đã đến nơi cần tới
Tồi tệ hơn khi tôi chưa kịp thở đã phải gánh lấy những lời kể cực kỳ “ngon ngọt” và những lời khen vô cùng tàn nhẫn:
-Xe lớp mình đi chót rồi kìa con kia!
-Bộ bà mười năm thiếu ngủ hay sao vậy?
-Hằng khùng kia! Sao bà không đâu vào đâu ấy ở nhà luôn đi?
Và rút cuộc là…:
-HẰNG!!! BÀ ko yên sở hữu TUI ĐÂU- tiếng ai trong khoảng xa vẳng tới oh thì ra là Bạch (…Ôi tiếng gọi mới “dịu dàng” khiến cho sao…)
—————————————————————————-
Thế là suốt 1 chuyến đi không biết từ đâu ra mà lần lượt từng đứa đến “hỏi thăm sức khỏe” tôi (hội đồng tập thể đây mà). Chỉ vì một tư nhân tôi mặc cả xe bị ảnh hưởng nên bị tương tự cũng đáng, nhưng cũng nhờ thế mà lớp chúng tôi được lợi cảm giác ngồi tàu lượn siêu tốc miễn phí
Ngay tại thời khắc này, chiếc ô tô buýt của chúng tôi đang chạy có một tốc độ kinh hồn phi thẳng đến phi trường. Cả 1 xe la như chưa từng được la và cũng chính ở chốc lát đấy tôi cảm thấy với vẻ thiếu thiếu loại gì ấy hoặc đề cập đúng hơn là…thiếu hình bóng của một ai đấy…
—————————————————————
Lời tác giả: mong Anh chị em thông cảm vì ngày nay đang trong thời gian “vùi mài kinh sử” (ôn thi ấy) nên dạo này ad ko với thời kì đăng chap 1 lí do khác nữa là ad…lười. Thật mong Anh chị em tiếp diễn ủng hộ. Xin trân trọng cảm ơn những độc giả thân thương của tôi! hứa gặp lại chap sau! 1 lần nữa xin cảm ơn phần nhiều ạ…
1.7 Cuộc thi ném tuyết và buổi chiều ở hokkaido
tới nơi, mắt tôi chữ O miệng chữ A ngẩn ngơ trước phong cảnh của thị thành Hokkaido. Càng đi tôi càng ngạc nhiên. hoá ra mùa đông ở Hokkaido sở hữu tuyết (thứ lỗi cho em nó vì tầm hiểu biết mang hạn) Tập thể lớp bắt gặp Duy ở khách sạn- nơi mà chúng tôi sẽ nghỉ ngơi trong chuyến du lịch này
Hình ảnh người lớp trưởng khắt khe mang bộ mặt ác quỉ- khắc tinh của tôi ngày nào mà ngày nay giống như lột xác trở thành 1 người hoàn toàn khác. Hắn vận bộ vest Âu lịch duyệt, dáng cao ráo, khuôn mặt giá ngắt và cử chỉ rất chững chàng, trưởng thành. Ôi…tôi như chết chết giả trước dáng vẻ ấy, nhưng không giống mấy đứa kia- đám đang kêu la inh ỏi ngoài kia, tôi chỉ đứng yên ổn 1 góc nào ấy để ngắm bộ mặt vô cảm của người con trai ấy. ko hiểu tại sao lòng tôi lại dâng lên 1 niềm xúc cảm khó tả
1 khoảng thời gian sau đấy, trên ngọn đồi tuyết phía sau khách sạn, bên phải thìa là tôi, Bạch, Ngọc còn phía tay trái là hắn, Hoàng, Tấn cả đám chúng tôi đứa này không săn ống quần lên thì đứa kia cũng săn tay áo, mỗi bên, bên nào bên nấy chất cả đống tuyết (chắc biết khiến cho gì rồi ha)
—————————15′ trước———————–
Tôi và 2 đứa bạn (Bạch & Ngọc) đang lặng vị trên mẫu giường êm ái mà trong khoảng lâu cả 3 đứa chúng tôi đã “thầm thương trộm nhớ”. Đang mơ màng trong thế giới mộng mị như là: vương quốc bánh kẹo (nghe thôi là biết chủ của giấc mơ này là người nào rồi…híc); “hot boy nổi loạn”; những tình tiết trong phim Hàn Quốc;…thì tình cờ vang bên tai chúng tôi là tiếng chuông cửa đang “kêu la” thảm thiết làm cho bao lăm giấc mơ thiên đường của chúng tôi trong giây phút đã phát triển thành ác mộng
-Má ơi, con ko muốn ăn nữa đâu….no quá rồi…-Bạch rên khẽ, có nhẽ nó đang mơ về mẫu hôm mẹ nó nổi hứng nhồi cả núi thức ăn vào họng nó rồi nhỏ nhẹ, nho nhã mà nói 1 câu:”Ẳn nhiêu ấy chắc là no cho đến hôm kia (nghĩa là hôm thứ hai của chuyến đu lịch) nên qua bên ấy con liệu mà biết bí quyết sử dụng tiền một tí, mẹ bắt con ăn tương tự là để cho con để dành tiền mà tậu sắm, ăn tương tự chắc cũng tiết kiệm được không ít đâu, đừng quên tìm quà về cho mẹ nhé!” tiếc nuối thay cho bác là phí ăn uống + sinh hoạt thì các bậc phụ huynh đã đóng trong khoảng trước rồi hay sao? Vậy nên ba mẫu ấy không hề là nhà trường sẽ lo hết hay sao? Vậy tại sao chưng lại hành con bạn thân của cháu nghĩa là con gái chưng như thế kia chứ?…(ôi tội nghiệp con bé)
Ngọc thì……..:”Anh ơi…em yêu…” thôi hay bỏ qua con này nha (nhưng giấc mơ của nó Cả nhà với thể tự biên tự diễn)
Vâng, có thể nhắc là đứa thức giấc nhất trong 3 đứa chính là tôi. bên cạnh đó bé vẫn còn mơ tơ tưởng màng nên không buồn mở mắt ra tiếp khách mà quát đại 1 câu:
-Cửa không khoá thích thì cứ việc vào (không biết độc giả với nghĩ suy gì về con người này)
Sau 5′ tơ tưởng tôi vẫn chưa đủ độ siêng để mở mắt ra nhìn trời thì lảng vảng bên tai tôi vài câu kể khẽ:
-Lẹ lên xem chừng nó thức hiện tại
-Khẽ thôi vậy nó mới thức á (thức nãy giờ rồi mấy ba)
-Gần mở khoá được rồi
-……..
-…….. (Vâng thưa…xác định)
Mồ hôi đã khởi đầu nhễ nhại trên vầng trán “thông minh” của tôi. Híc…không ngờ 1 câu nhắc cực kỳ “tỉnh” mà đã khiến mọi việc như thế này đây. Híc, nhưng lặng tâm tôi sẽ mua phương pháp tống khứ mấy tên này càng sớm càng tốt (tuy nhiên…kết quả sẽ xảy tới thì hên xui sở hữu gì cho tôi xin lỗi hai đứa bạn cùng phòng trước)
1 điều lạ là dường như tôi ko bị trói hay bịt mắt bịt mồm giống trong phim (đừng trách tôi vì mẫu tính vô duyên bẩm sinh mà hãy học hỏi tôi vì trong thời điểm này mà vẫn nghĩ suy được như vậy, cuộc sống phải lạc quan thế đó bạn à)
Lợi dụng sơ hở tôi chạy lại “binh” cho hắn một cái và thế đó, nhưng kết quả thực khiến con người ta bất thần
Híc… một điều mà ngay cả đứa có óc hình dung phong phú như tôi cũng không ngờ được là lúc tôi định chưởng cho tên vô giáo dục đang lục lộ đồ tiêu dùng tây riêng của người khác (của tôi chứ ai) thì bất thần hắn ta quay lưng lại, càng bất thần hơn nữa lúc tên đấy chính là TRƯƠNG BẢO DUY và thế rồi không biết đi tôi ko nén nổi sự kinh ngạc + một chút khiếp sợ hay là vấp phải 1 dòng gì ấy ( như là con kiến chẳng hạn) nên đã ngã uỳnh lên người hắn 1 phương pháp công khai và chân tôi cũng vô tình huých mạnh ngay “chỗ hiểm” của hắn làm cho khuôn mặt của hắn phút giây trở nên khó coi đến mức buồn cười.
Tôi cười một bí quyết cuồng dại nhưng tình cờ nhớ đến dòng gì đấy rồi quay lại sau lưng+nhìn+hỏi
-2 con kia thức hồi nào vậy?
-Không biết nữa nhưng đủ để xem xong màn kịch hay
hai đứa nó ý tôi là Bạch và Ngọc đồng thanh trả lời. Giọng điệu mang vẻ rất bình tĩnh như chưa với chuyện gì xảy ra nhưng tuồng như câu nhắc ấy mang pha 1 chút chế nhạo và độ thâm nho cũng rất ư là ít. Và chính câu nhắc đấy đã dẹp hết mấy chiếc âm thanh lộn xộn ban nãy và bao trùm vòng vo căn phòng hiện tại là bầu không khí ngạt thở. Thế là như thường lệ tôi vẫn là người đứng ra giải quyết:
-Tấn, Hoàng…tên lớp trưởng kia! Mấy người đến đây làm gì?
-Đi chơi, nhắc đúng hơn thì tụi tui định rủ đội ngũ bà đi nén tuyết- Tấn vừa dứt câu đề cập thì bộ mặt của Bạch và Ngọc thiên nhiên sáng lên riêng tôi thì xụ mặt xuống ra vẻ chán nản rồi lợi dụng mọi người không để ý mà leo lên giương
ko may tôi đã bị phát hiện và thế là chương trình đọc diễn văn trực tiếp chính thức khởi đầu
Và vài phút sau với người lên tiếng:
-Thôi cô ta không đi thì chúng ta đi, tôi nghĩ chắc có nhẽ cô ta ngại khi đi với 1 người đẹp trai như tui thôi (Hả?! Gì cơ)
“Bụp”!!!*3, 3 mẫu gối định mệnh cùng 1 khi phi thẳng vào mặt hắn
-Tên kia! bữa nay cậu bị “tẩu hỏa nhập ma” hả? Mà ma nào nhập cậu vậy?
-Cô bị hâm hả? Chẳng qua lúc nãy vô tình tôi thấy cô nhìn tôi si mê nên tôi nghĩ cô đã phải lòng tôi thôi
1s sau mọi thứ trên người tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, không chỉ vậy người tôi còn tỏa ra 1 ngọn lửa ranh mãnh và rất nhiều cháy nhà
-Nè tên kia tôi kể cho cậu biết lúc đó thứ tôi nhìn là con ruồi phía sau cậu chứ ko bao giờ với chuyện tôi nhìn cậu đâu nên đừng với ảo tưởng sức mạnh-Tôi nhìn qua mấy đứa kia chắc tụi nó cũng chuẩn bị xong lâu rồi nên tôi cũng theo đấy mà xách vũ khí ra khỏi phòng trước vừa đi vừa nói- trận chiến này là tôi thách cậu và nếu như 1 trong hai ta thua thì chiều nay người thua sẽ phải thiết đãi mọi người 1 bữa hoành tráng
—————————Hiện tại————————
sở hữu thể nói bây giờ không ai trong chúng tôi ko bị đinh đạn và trong số đấy sở hữu hai người ko ra người nhất là Duy và tôi. ngày nay thì đôi bên đang ngang tài ngang sức, chưa thể phân rõ thắng bại. Còn mấy đứa kia thì có lẽ đã biết kết quả ngay trong khoảng phút mở đầu rồi. Và cứ giữ phong độ đó chúng tôi tranh đấu kịch liệt với nhau trong khoảng 9h sáng cho tới 5h chiều
Đúng 6h chiều khi mặt trời xế bóng, chúng tôi đã tụ hội đông đủ tại một quán ăn ở một nơi mà người nào cũng biết tới (chính xác là chợ)
Trên dòng bàn mà chúng tôi đang “định cư” hầu như toàn là thức ăn và người bao nguyên một chầu ấy ko người nào khác chính là tên vô tình bị vấp ngã và bị tôi lợi dụng cơ hội ấy mà tấn công khốc liệt rồi dành phải giơ cờ xin hàng- Trương Bảo Duy
-Há ha ha…vui quá đi…tôi thắng cậu rồi nhá “lớp trưởng”…đồ ăn ngon quá đi mất…tôi không khách sáo đâu nhé….”kẻ thua cuộc”…
Sau khi khiêu khích hắn xong, tôi nhào vào ăn túi bụi. bởi thế nên tôi đã vô tình tự đẩy mình vào tình trạng “sặc”
trong khoảng một bộ mặt hậm hực tức giận tình cờ mặt hắn chuyển màu và đương nhiên chẳng phải chăng lành gì mấy đâu:
-Stupid (ngốc nghếch), cô ăn kiểu như bị bỏ đói 10 năm tương tự không sặc mới lạ
nhắc xong hắn đưa li “nước ngọt” cho tôi. Vì thời thế thúc bách, tôi không nghĩ suy phổ thông mà chộp ngay nước và uống hăng say. Sau khi uống sắp hết tôi mới chợt ngộ ra chừng như nước ngọt sở hữu mẫu vị gì ấy kì kì và tôi lại tiếp tục thử thêm 1 ngụm nữa để xác định đấy là thứ nước gì thì:…
-MÁ ƠI CỨU CON!!! Tên kia muốn tôi chết thì cậu cứ kể đại đi chứ việc gì phải đầu độc tôi bằng nước tương…. Ôi trời ơi nó mặn…
Sau lúc bị vỡ lở thì hắn cười ko ngưng, cười đến nỗi đau bụng rồi mới hắng giọng trả lời tôi:
-Ồ…hoá ra tôi cho cô uống nước tương hả…ha ha….tôi…tôi cứ tưởng đấy là soda muối ha ha ha
-CẬU CHÊ TUỔI THỌ CỦA MÌNHDAIF QUÁ RỒI HẢ TÊN KIA!!! TÔI giết mổ CẬU!!!
Thế là trận đấu lại một lần nữa nổ ra khiến cho mọi người sắp ấy cười rộ lên và bầu không khí xung quanh cũng tươi vui hơn hẳn