Truyện rể quý trời cho của tác fake Quỷ Thượng Nhân sở hữu nội dung truyện xoay quanh quéo nhân vật chính – Lâm Thanh Diện: lúc ấy mẹ Lâm Thanh Diện vì muốn nắm quyền nhà họ Lâm mà ko nhớ tiếc để anh gánh tội danh làm phản, anh phải rời khỏi gia tộc, làm cho con rể phế truất vật bị người người chê cười ở Giang Thành. Cho tới khi vợ bị hiếp đáp, anh mới không thể tiếp tục điệu phải chăng nữa, lộ thân phận, vả mặt bọn người.
1. Đọc truyện rể quý trời cho mới nhất full Tiếng Việt
Chương 1: Đồ Bỏ
“Cậu chủ, xin cậu hãy theo chúng tôi quay về đô thị kế thừa sản nghiệp của nhà họ Lâm.”
“Mẹ của cậu nguyện xin lỗi cậu vì lỗi lầm năm xưa, chỉ mong cậu đừng để bụng, hãy lấy đại cục khiến trọng.”
“Nhà họ Lâm là gia tộc bậc nhất nước H, không thể ko với người dẫn dắt được.”
Lâm Thanh Diện nhìn ông cụ đang cung kính khom lưng đứng trước mặt rồi nở nụ cười khinh khỉnh.
“Năm xưa, người nữ giới bụng dạ độc địa chẳng khác nào rắn rết đó vì muốn thâu tóm nhà họ Lâm vào tay mà đã đuổi tôi ra khỏi gia tộc, còn đổ lên đầu tôi loại tội danh bội phản, vì sợ tôi phục thù, bà ta đã bức tôi khiến 1 thằng ở rể vô ích, bị người người cười chê tại loại nơi khỉ ho cò gáy Hồng Thành này.”
“Bây giờ bà ta bệnh nặng, các người mới nhớ tới tôi, không lẽ ko thấy là đã quá muộn rồi sao?” “Tôi đã quen có việc ở rể nhà họ hứa hẹn tại Hồng Thành này rồi và cũng đã quen có việc người ta nhắc mình là đồ bám váy vợ nên tôi quản không nổi chuyện nhà họ Lâm đâu, các người nên quay về là hơn.
Đề cập xong, Lâm Thanh Diện phũ phàng quay lưng, ném túi rác trên tay vào áo quan rác rồi rời khỏi.
Mặc dầu thân phận người thừa kế nhà họ Lâm sở hữu thể làm người ta nể phục nhưng Lâm Thanh Diện lại chẳng đoái hoài gì tới nó.
bắt đầu từ khoảnh khắc bị đuổi ra khỏi nhà năm xưa, anh đã không còn chút tình cảm gì với bọn họ nữa rồi.
bây giờ anh đang ở rể nhà họ hứa, một gia tộc thuộc hàng khá fake tại Hồng Thành, là đồ vô dụng mà người nào ai ở đây cũng biết.
không một ai biết rằng anh từng là cậu chủ nhỏ nhà họ Lâm, một tay che trời ở thủ đô.
Nhưng đấy đều là quá khứ rồi, tuy rằng cuộc sống ngày nay của Lâm Thanh Diện rất thảm, tiền trong trương mục tiết kiệm chưa được nổi vài chục triệu, nhưng anh không phải hối.
Lâm Thanh Diện mang theo hoa quả đến nhà trong khoảng trục đường họ hứa, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ hứa nên con cháu trong nhà đều sở hữu mặt phần nhiều, các lúc như thế này anh thường bị với ra so sánh, làm Anh chị hứa Bích Hoài bị cười chê.
Bữa tiệc vừa bắt đầu, mọi người lần lượt tặng quà cho ông cụ hẹn.
“Ông nội, con biết ông thích trang bị sở hữu trị giá lịch sử nên đặc thù mua bức ‘Khê sơn ngư ẩn đồ’ do chính tay tuyến phố Bá Hổ vẽ để tặng ông, mong ông nhận cho con vui.” Cháu đích tôn của nhà họ hẹn tươi cười dâng lên 1 bức tranh cuộn tròn.
“Ông nội, miếng ngọc bích này là do con nhờ bạn ở nước ngoài tìm về, cũng tốn ko ít tiền ạ.” hẹn Bích Uyên, cô cháu gái được ông nuông nhất tặng cho ông 1 miếng ngọc bích.
tất cả mọi người đều tranh nhau tặng quà, cốt để khiến cho vui lòng ông cụ hứa.
“Ông nội, ông với thể… cho con mượn một tỷ rưỡi được ko, cô nhi viện năm nay không được những nhà hảo tâm quyên góp nên sắp không thể duy trì tiếp được nữa rồi, nếu cứ tiếp tục tương tự thì lũ trẻ sống ở đấy sẽ ko còn nhà để về…”
lúc này, Lâm Thanh Diện đang ngồi tại bàn tít trong cùng, bất chợt lên tiếng.
Toàn trường ồ lên.
Mẹ vợ anh là Tống Huyền Khanh bật người đứng dậy, chỉ tay vào mặt Lâm Thanh Diện mà mắng:”Cái thằng đầu bị lừa đá này, cậu sở hữu biết cậu đang kể gì ko hả?”
Người đẹp số một Hồng Thành, vợ của Lâm Thanh Diện là hứa Bích Hoài cũng không ngờ Lâm Thanh Diện lại mượn tiền ông cụ ngay lúc này nên nóng vội đứng phắt dậy, nói: “Ông nội, Lâm Thanh Diện vẫn còn đang ngủ mớ đó, ông đừng để bụng những lời anh đấy đề cập.”
nói xong, cô liền hung hăng véo cánh tay Lâm Thanh Diện 1 mẫu.
Ba năm trước, khi sắp hấp hối, bà cụ hứa gọi Lâm Thanh Diện tới, cứ đòi phải gả hẹn Bích Hoài cho anh, làm 1 cô gái xinh đẹp tựa nữ thần trong mắt mọi người trong nháy mắt rơi xuống vực sâu.
Ba năm nay, Lâm Thanh Diện ko đi khiến cho, cả ngày giặt áo quần, nấu cơm, đổ rác, dòng danh đồ vô dụng truyền khắp Hồng Thành, nữ thần năm nào cũng bị đùa cợt, cười chê mọi khi mọi nơi.
thế mà giờ đây, tại bữa tiệc mừng thọ của ông cụ, Lâm Thanh Diện lại còn làm cho liên lụy tới cô.
“Buồn cười chết mất, hôm nay là tiệc mừng thọ của ông nội, anh ko tặng quà thì thôi còn dám hỏi vay một tỷ rưỡi. Lâm Thanh Diện, mấy năm nay anh ăn nhờ ở đậu nhà họ hẹn chúng tôi còn chưa đủ sao, tại tiệc mừng thọ của ông nội mà cũng dám vay tiền hả, anh muốn chọc ông nội tức lên rồi ngã bệnh mang phải không?”
Người đề cập là hẹn Trai Hiệp, ông cụ bằng lòng anh ta nhất trong đám con cháu.
“Em thấy mang khi cha nội dở hơi này cố ý đó, viện mồ côi chỉ là dòng cớ, anh ta làm vậy là muốn lừa lấy tiền của ông nội đút túi riêng, có trí thông minh của cha nội dở người này thì sợ là chẳng thể nghĩ ra cách thức này đâu, chưa biết chừng chuyện là do hứa hẹn Bích Hoài chỉ đạo anh ta làm đó.”
Đứa cháu gái hứa Bích Uyên mà ông cụ thương nhất cũng hùa theo, trong khoảng trước cho tới hiện tại cô ta lúc nào cũng bất hòa với hẹn Bích Hoài nên chỉ cần có dịp là cô ta sẽ chụp mũ hẹn Bích Hoài ngay.
Thấy mang người lôi hứa Bích Hoài vào cuộc, Lâm Thanh Diện liền vội vàng giải thích: “Không ko không, tôi vay thôi, vì vừa mới đây tôi hơi cạnh tranh về vốn đầu tư nên ko có rộng rãi tiền, sau vài ngày thôi, tôi cố định sẽ hoàn trả lại cho ông nội mà.”
“Bớt đề cập vớ va vớ vẩn lại đi, 1 kẻ vô công rồi nghề như anh, còn chẳng có nổi một công tác, nếu thực sự cho anh vay thì anh lấy gì để trả chứ?” hứa hẹn Trai Hiệp buông lời coi thường.
“Đúng vậy, loại tên vô dụng này xuất thân trong khoảng cô nhi viện rách nát kia mà, anh vay tiền ông nội là muốn ông nội nuôi 1 đám vô dụng như anh à? Tôi thấy cái viện mồ côi ấy của anh tốt hơn hết hãy đóng cửa nhanh một tẹo đi.” hứa hẹn Bích Uyên châm chọc.
Nghe mọi người chỉ trích ko ngớt, Lâm Thanh Diện chỉ biết cắn chặt răng, năm xưa lúc anh lưu lạc đầu trục đường xó chợ, chính viện mồ côi đã hấp thụ và giữ anh lại nên anh mới trưởng thành được, hiện nay viện mồ côi gặp nguy khốn nên anh cũng muốn giúp một tay, nhưng mọi việc xảy ra quá bất ngờ mà anh thì không với phổ thông tiền nên đành phải đi vay.
Anh cứ nghĩ rằng mọi người có lòng rẻ sẽ giúp đỡ viện mồ côi nhưng ko ngờ lại phải chịu sự ghẻ lạnh như thế này, vì trong lòng vẫn còn bồn chồn chuyện viện mồ côi đang vướng mắc nên anh mới nhẫn nhịn.
“Ông nội, viện mồ côi ngày nay thật sự rất cạnh tranh, lũ trẻ cần sự trợ giúp của ông.” Lâm Thanh Diện cắn răng, ko chịu trong khoảng bỏ, cầu khẩn một cách thức thật tình.
hứa hẹn Bích Hoài thấy dáng vẻ thật tình đấy của Lâm Thanh Diện thì thở dài cực chẳng đã rồi nói với hứa hẹn Mạn Tranh: “Ông nội, Lâm Thanh Diện là chân thành muốn giúp viện mồ côi, anh đấy đã sống ở đấy từ nhỏ cho tới to tình cảm rất đậm sâu, xin ông hãy giúp anh ấy sở hữu ạ.”
hứa hẹn Mạn Tranh hững hờ hừ một tiếng rồi nói: “Ông thấy con cũng bị dòng thằng vô ích này lừa rồi, cả con nữa, cũng phới cho chết thật mắt ông, đừng làm trò xấu hổ trước mặt ông!”Tống Huyền Khanh thấy thế thì hấp tấp đề cập sở hữu hứa Bích Hoài nói: “Con còn ngẩn ra đấy là gì, mau lôi chiếc thằng chẳng ra gì này đi đi, còn ở đấy trêu tức ông cụ thì Anh chị chúng ta coi như xong đời ấy.”
hẹn Bích Hoài bất đắc dĩ, khẽ cúi người mang hứa Mạn Tranh nói: “Ông nội, con xin lỗi.”
Liền sau đó, cô tóm lấy cánh tay Lâm Thanh Diện kéo ra khỏi đám đông và rời khỏi sảnh tiệc.
“Cô nên canh chừng mẫu tên chơi bời lều lổng nay cho kỹ vào, đừng để anh ta xổng ra ngoài hãm hại lừa lật người khác, khiến cho ô trọc thanh danh nhà họ hứa hẹn nữa!” Cô vẫn còn nghe thấy tiếng cười nhạo của hứa Trai Hiệp phía sau.
Ra tới bên ngoài vi la, hẹn Bích Hoài vùng tay Lâm Thanh Diện ra như hạn chế tà.
“Bích Hoài, anh thực xin lỗi, viện mồ côi đúng là đang rất cạnh tranh, anh cũng hết phương pháp rồi nên khi nãy mới phải mở miệng mượn tiền ông nội.” Lâm Thanh Diện chứa lời.
hứa hẹn Bích Hoài nhìn anh với ánh mắt thất vẳng và nói: “Giải thích có ích gì, anh đã đắc tội với ông nội rồi.”
“Gần đây ông nội muốn tậu một tòa nhà văn phòng của doanh nghiệp địa ốc Thiên Vân, chuyện này rất khó thực hiện, doanh nghiệp địa ốc Thiên Vân ko coi nhà họ hẹn chúng ta ra gì nên không chịu bán, ngày nay tôi chỉ với thể nghĩ cách thực hành được ý muốn này của ông thì mới sở hữu thể bù đắp được sai lầm hôm nay của anh.”
“Tôi đến doanh nghiệp đây, anh tự đi về đi.”
kể xong, cô liền đi thẳng không ngoảnh lại.
“Bích Hoài.” Lâm Thanh Diện gọi tên cô.
hứa hẹn Bích Hoài ngừng bước nhưng không quay đầu lại mà chỉ nói: “Lâm Thanh Diện, anh khiến cho tôi quá thất vẳng rồi.” nói xong, vẫn ko quay đầu mà cứ thế đi thẳng.
Lâm Thanh Diện nhìn bóng vía đơn chiếc của hứa Bích Hoài rồi hít sâu 1 khá, đáy lòng trào dâng áy náy.
Anh ko ở đấy nữa mà chờ hẹn Bích Hoài đi xong, anh đi tới viện mồ côi.
nhận ra cổng lớn của viện mồ côi đã rỉ sét hết cả, trong lòng Lâm Thanh Diện thấy bùi ngùi, anh tiến vào trong sân, thấy rất nhiều bé con đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ko biết đang khiến cho chiếc gì, nên đi sang hỏi 1 câu: “Mấy đứa đang làm gì vậy?”
Bọn nhỏ đều ngấc đầu, khi thấy Lâm Thanh Diện, chúng nở nụ cười ngây thơ.
Mấy năm nay, Lâm Thanh Diện hễ mang thời kì là lại đến viện mồ côi hỗ trợ nên sở hữu gần như đứa bé ở đây biết anh.
“Anh, chúng em đang hái rau dại, dì Trương nhắc thức ăn của chúng em sắp không còn đủ nữa rồi nên chúng em hái một ít rau dại, vậy là có thể tiết kiệm được thức ăn để dành cho những em trai, em gái nhỏ hơn.” một đứa bé trông mang vẻ là lớn nhất trong số đấy lên tiếng.
Sau lúc căn dặn lũ nhỏ mấy câu, Lâm Thanh Diện mới đi vào nhà, khi đứng trước cửa phòng dì Trương, anh có chút lưỡng lự, anh ko mượn được tiền nên ko biết đối mặt sở hữu dì Trương thế nào.
Năm xưa khi anh được viện mồ côi hấp thụ thì người coi ngó anh chính là dì Trương, anh mãi xem dì đó là ân nhân cứ mạng của mình.
Đúng khi này thì dì Trương mở cửa phòng bước ra, nhận ra Lâm Thanh Diện, dì tươi cười hỏi: “Thanh Diện, con tới mà cũng ko nói 1 tiếng, mau vào trong ngồi đi.”
“Dì Trương, con không ngồi đâu, con biết viện hiện đang trong quá trình khó khăn, tiền thì con vẫn đang đi xoay, nhưng dì cứ lặng tâm, con khăng khăng sẽ mượn được tiền.” Lâm Thanh Diện đề cập.
“Chuyện tiền nong con ko cần phải lo nữa, hôm nay mang một nhà hảo tâm đã tặng cho chúng ta sáu tỷ, còn tặng toàn bộ đồ ăn nữa, cạnh tranh của chúng ta đã qua rồi.” Dì Trương trông có vẻ rất vui mừng.
Lâm Thanh Diện sửng sốt, hỏi: “Nhà hảo tâm đấy là ai?”
“Là tôi.” lúc này mang một giọng nói già nua đựng lên.
Lâm Thanh Diện quay lại, trông thấy ông cụ không biết từ khi nào đã xếp sau lưng anh rồi.
“Tại sao lại là ông?”
Lâm Thanh Diện tức tốc sa sầm mặt: “Chẳng phải tôi đã bảo các người đừng tới tậu tôi rồi sao?”
Ông cụ tên là Độ, là quản gia nhà họ Lâm, ông thở dài vẻ bất đắc dĩ: “Cậu chủ, sáng nay khi tới gặp cậu nói chuyện tôi vẫn chưa kể hết, tôi biết, sở hữu thể cậu chưa thể kết nạp được ngay nhưng nhà họ Lâm mang thể chờ cậu hồi tâm chuyển ý.”
nhắc xong, ông Độ lấy một chiếc thẻ đen từ trong túi áo ra đưa cho Lâm Thanh Diện.
“Đây là thẻ đen của ngân hàng toàn cầu, ăn tiêu ko dừng, trên toàn cầu này chỉ có mười dòng mà thôi, cứ coi như đây là khoản bồi hoàn của nhà họ Lâm bù đắp cho những năm cách đây không lâu của cậu.”
“Ngoài ra, mẹ của cậu đã sắm tổ chức địa ốc Thiên Vân ở Hồng Thành rồi, chỉ cần cậu ký vào hiệp đồng này thì về sau tòa vi la Thiên Vân ấy cũng sẽ là của cậu luôn.”
“Tôi không cần, ông về kể cho người nữ giới kia biết rằng, tôi ko mang hứng thú với tài sản nhà họ Lâm.”
“Đừng tới làm phiền tôi nữa.”
Ông Độ nói: “Nhưng mà cậu chủ ơi, ví như viện mồ côi ko có khoản tiền này thì sẽ không thể cầm cự tiếp được nữa, nơi này mà bị đóng cửa thì lũ trẻ biết đi đâu về đâu?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, tuy rằng anh xem thường việc dùng tiền của nhà họ Lâm nhưng lũ trẻ trong viện hiện nay đúng thật cần phí để sống tiếp.
Lâm Thanh Diện suy ngẫm về các điều ông Độ nhắc rồi đựng giọng trầm trầm: “Trong chiếc thẻ này mang bao lăm tiền?”
“Thưa cậu chủ, đủ để tìm phần đông sản nghiệp tại Hồng Thành này.”
“Bớt kể nhảm đi, rút cục là bao nhiêu?”
“Ba mươi ngàn tỷ…”
Chương 2: Người phụ nữ của tôi, không được phép coi thường!
Lâm Thanh Diện thầm cả kinh, không ngờ nhà họ Lâm lại phóng khoáng như vậy, vung tay một chiếc là cả chục nghìn tỷ, số tiền này sở hữu quy mô của Hồng Thành chỉ sợ chẳng có tổ chức nào mang thể chi ra được.
Quả nhiên không hổ là nhà họ Lâm, gia tộc no đủ hàng đầu thủ đô.
“Cậu chủ, số tiền trong tấm thẻ này chẳng qua chỉ là khoản bồi thường cho thời kì qua của cậu chủ mà thôi, mặc thây cậu chủ có đồng ý theo tôi trở về hay không thì số tiền này cũng sẽ thuộc về cậu.”
“Ngoài ra, bên phía doanh nghiệp địa ốc Thiên Vân còn cần cậu chủ sang ấy bàn giao một tí, tôi đã dặn dò người bên đó rồi, chỉ cần cậu chủ qua, bọn họ sẽ tức thời giúp cậu hoàn thành giấy má bàn giao.”
“Đây là số điện thoại của tôi, cậu hãy suy nghĩ thật kỹ nhé, ví như đã suy nghĩ rõ ràng rồi thì gọi cho tôi, ông già này lúc nào cũng đợi cậu.”
Ông Độ đưa cho Lâm Thanh Diện một tấm danh thiếp, sau ấy liền rời đi, ko cho Lâm Thanh Diện cơ hội nói gì.
Lâm Thanh Diện nhìn chăm chăm tấm thẻ nhà băng và tấm danh thiếp trên tay mình 1 hồi lâu vẫn không nhắc gì.
“Thôi vậy, mấy năm nay, những thứ mà nhà họ Lâm nợ mình há chỉ bù đắp bằng tiền thôi sao, huống tăng viện mồ côi quả tình đang rất cần tiền, mà mình vì một đôi căn nguyên nên chẳng cách nào mượn được tiền, thôi thì trợ thì cứ giữ tấm thẻ này lại đã.” Lâm Thanh Diện thì thào tự nói.
Anh lại đi xem lũ trẻ ở viện mồ côi, sau khi vững chắc số tiền ông Độ quyên góp đã thật sự vào account, hơn nữa đồ ăn thức uống cũng đủ đầy, Lâm Thanh Diện mới rời khỏi viện mồ côi, quay về nhà.
Anh chị hứa Bích Hoài sống trong 1 khu chung cư vừa nhỏ vừa cũ nằm cách thức xa trung chân thành phố, căn hộ mà họ ở với hai phòng ngủ, một phòng khách, là kiểu căn hộ cũ tiêu biểu.
Ba vợ của Lâm Thanh Diện là hứa hẹn Quốc Hoa không được coi trọng ở nhà họ hứa hẹn, con gái của hứa Quốc Hoa lại gả cho một tên bỏ đi như Lâm Thanh Diện nên hứa Mạn Tranh lại càng gai mắt mang nhà họ.
Vì vậy mà hứa hẹn Quốc Hoa hoàn toàn không được ưu ái tại nhà họ hứa hẹn, mấy năm trở lại đây, đều phải nhờ vào hẹn Bích Hoài mới mang cơm để ăn.
khi Lâm Thanh Diện về đến nhà, thì Tống Huyền Khanh và hứa hẹn Quốc Hoa đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt nghiêm nghị, sa sầm. hứa hẹn Bích Hoài cũng vừa mới từ đơn vị về, đang đứng thờ thẫn cạnh giá sách.
“Đồ chó chui gầm chạn nhà mày, tới thế rồi mà còn sở hữu mày mặt trở về, nhà của chúng tao ko cung phụng nổi một vị đại thần như mày đâu, khôn hồn thì mau cun cút cho mệnh chung mắt chúng tao, đừng quay về nữa!”
Cơn hậm hực tàng trữ lâu nay bùng nổ trong nháy mắt, Tống Huyền Khanh cầm chén trà trên bàn lên ném thẳng vào người Lâm Thanh Diện.
Lâm Thanh Diện nhanh nhẹn tránh được, chén trà rớt xuống đất, ví như anh không bức xúc nhanh thì e là trúng đầu rồi.
Tống Huyền Khanh trừng mắt, hét lên: “Mày đập vỡ chén trà nhà chúng tao rồi, nhất mực phải đền tiền, đền gấp mười.”
“Con biết rồi mẹ, con sẽ đền.” Lâm Thanh Diện đựng tiếng, ngày nay anh đã với cả chục nghìn tỷ hộ thân nên đừng nói 1 mẫu chén, cho dù với mười chiếc chén vàng đi nữa anh cũng mang thể tìm về.
Tống Huyền Khanh cho rằng Lâm Thanh Diện đang khiêu khích mình, tức khắc xù lông, quát: “Con gái, con nhìn dòng thứ không biết hổ ngươi này xem, nó còn dám bốp chát với mẹ, sao con còn chưa quản nó hả?”
“Mẹ, con không phải có ý đấy.” Lâm Thanh Diện vội vàng giải thích, anh chẳng thể nói cho Tống Huyền Khanh biết chuyện mình hiện đang với ba mươi ngàn tỷ, các năm sống ẩn nhẫn đã làm cho anh hiểu rõ tính quan yếu của việc che đậy thực lực.
Anh lại càng hiểu hơn mẫu đạo lý cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn vì thế anh vẫn chưa thể để lộ ra giá trị của bản thân.
hẹn Bích Hoài quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, thở dài, nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng khiến khó Lâm Thanh Diện nữa, cũng trễ rồi, mọi người đều về phòng ngủ đi.”
“Ngủ? cái tên vô bổ này hôm nay đã làm cho chúng ta mất mặt như vậy, con cho rằng chúng ta còn ngủ được sao? nếu như nó đã về thì mẹ cũng phải nói thẳng cho nó biết, con và nó phải ly hôn, nếu như không thì chúng ta ko sống nổi nữa đâu!” Tống Huyền Khanh khí thế bức người.
hứa hẹn Bích Hoài mở lớn 2 mắt nhìn, không ngờ Tống Huyền Khanh lại muốn ép cô và Lâm Thanh Diện ly hôn.
Lâm Thanh Diện trợ thì với chút lo lắng, anh đưa mắt nhìn về phía hứa Bích Hoài.
“Con sẽ ko ly hôn anh ấy đâu, sau này đừng nhắc đến chuyện này nữa.” hứa Bích Hoài kể chắc như chém đinh chặt sắt.
Lâm Thanh Diện tạm thời thở dài nhẹ nhàng.
Tống Huyền Khanh tỏ vẻ sốt ruột, chỉ vào Lâm Thanh Diện mắng: “Cái thằng chỉ biết bám váy vợ chứ chẳng biết khiến gì khác này thì với gì phải chăng chứ? Nhà chúng ta sa sút tương tự đều là vì nó, vì cớ gì con không chịu ly hôn hả?”
“Được rồi mẹ, con khá mệt rồi nên đi ngủ trước đây.” nói xong, cô liếc Lâm Thanh Diện 1 loại, Lâm Thanh Diện hiểu ý, ngay tức thì theo cô trở về phòng.
Tuy rằng gả cho Lâm Thanh Diện là do bà nội dặn dò trước lúc lâm chung, Lâm Thanh Diện phải chịu nhiều điều tiếng nhưng suốt ba năm nay, các việc nhà như giặt quần áo, nấu cơm, quét quáy Lâm Thanh Diện đều làm rất trang nghiêm, hơn nữa anh còn quyết tâm rộng rãi lần để đối xử tốt sở hữu hẹn Bích Hoài, đó chính là lý do làm hẹn Bích Hoài ko bí quyết nào ly hôn với Lâm Thanh Diện.
Con người người nào mà chẳng sở hữu tình cảm chứ, huống hồ khoảng thời kì ba năm kể dài cũng ko dài, ngắn cũng ko ngắn lắm, từ tận đáy lòng, hứa Bích Hoài đã kết nạp Lâm Thanh Diện rồi.
Tống Huyền Khanh trông thấy 2 người vào phòng thì dậm chân bình bịch, tức giận: “Cả nhà chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy trong tay thứ vô dụng đó!”
Trong phòng, Lâm Thanh Diện đã trải xong chăn đệm nằm dưới đất, suốt ba năm nay anh vẫn ngủ ở dưới đất, cho đến giờ, anh chưa từng chung chăn gối mang hứa hẹn Bích Hoài.
hứa Bích Hoài nằm ở trên giường, qua hồi lâu mới nói: “Tôi vẫn còn sáu mươi triệu, tuy rằng ko phổ biến lắm nhưng cũng coi như là một tí tâm ý, tương lai anh mang đến viện mồ côi đi.”
Lâm Thanh Diện nghe xong, trong lòng cảm động, anh giảng giải luôn: “Không cần đâu, đã mang nhà hảo tâm giúp đỡ viện mồ côi rồi nên lũ trẻ sẽ ko bị đói nữa.”
“Vậy thì thấp rồi, trong khoảng nhỏ anh đã to lên ở viện nên nhất quyết là rất thương lũ trẻ, hiện nay anh cũng có thể yên tâm rồi.”
“Chuyện tậu tòa nhà văn phòng của công ty địa ốc Thiên Vân vẫn chưa đâu vào đâu, đối phương vẫn ko chịu bán, chê chúng ta ra giá tốt, ông nội lại không chịu bỏ thêm tiền, chuyện này còn cần phải nghĩ phương pháp, bữa nay tôi khá mệt nên ngủ trước dây.” hẹn Bích Hoài kể xong, xoay nghiêng người qua một bên.
Lâm Thanh Diện nghe được chuyện khiến hứa hẹn Bích Hoài sầu não thì mắt sáng tinh ma, doanh nghiệp địa ốc Thiên Vân chẳng phải là đơn vị mà nhà họ Lâm sắm lại tặng cho anh ấy sao?
Vốn dĩ anh không định tới doanh nghiệp địa ốc Thiên Vân để tiến hành bàn giao gì nhưng lúc thấy vợ mình bởi vì chuyện doanh nghiệp địa ốc Thiên Vân mà rầu rĩ, anh quyết định ngày mai sẽ đến ấy 1 chuyến.
“Vợ, mấy năm nay, em theo anh đã chịu nhiều vất vả rồi, anh đoan có em, những chuyện tương tự sau này sẽ ko xảy ra nữa, anh sẽ cho em thấy một kỳ tích tuyệt vời.” Lâm Thanh Diện đề cập.
hứa Bích Hoài im lặng 1 khi lâu rồi mở miệng: “Tôi ko cần anh phải làm cho ra những chuyện kinh thiên động địa, tôi chỉ kỳ vọng anh có thể con đường đường chính chính, sống giống 1 người đàn ông, ít nhất cũng sẽ không bị người ta nói là kẻ vô bổ.”
Lâm Thanh Diện gật đầu 1 phương pháp nghiêm chỉnh, nói: “Từ nay về sau, anh tuyệt đối ko cho phép bất luận kẻ nào xem thường em nữa.”
“Mong là được như vậy.” hứa hẹn Bích Hoài thầm thào.
Ánh mắt của Lâm Thanh Diện phát triển thành kiên định hơn, hẹn Bích Hoài vì anh mà bị người ta cười nhạo suốt ba năm liền, hiện tại đã đến khi anh vì hẹn Bích Hoài mà làm chút gì đấy.
Anh phải cho mọi người biết, người nữ giới của anh, họ ko được phép coi thường.
Chương 3: Chủ tịch?
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Diện rửa bát xong thì cưỡi con xe máy điện cũ trong nhà tới doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân.
lúc đến trước tòa nhà văn phòng Địa Ốc Thiên Vân, anh ngừng xe bên tuyến đường, rồi đi vào trong.
Địa Ốc Thiên Vân là công ty bất động sản chuyên khai hoang khu đất cao cấp ở Hồng Thành, Dự án mà họ khai phá đều là biệt thự, người có thể tới đây mua căn hộ ko phú thì cũng quý.
Lâm Thanh Diện còn chưa đi tới cửa, một người phụ nữ mặc trang phục công sở xinh đẹp, quyến rũ đi tới sắp, liếc mắt Nhìn vào anh một hồi, cô ta hỏi: “Đứng lại, anh đến sửa ống thoát nước đúng không? Anh đi vào bằng cửa sau đi, còn lối này là đi vào đại sảnh tiếp khách của chúng tôi.”
Lâm Thanh Diện lúng túng nhìn lại cô ta rồi nói: “Tôi tới đây mua người, chứ ko phải đến sửa ống nước.”
Người phụ nữ nọ Nhìn vào Lâm Thanh Diện trong khoảng trên xuống dưới, thấy anh mặc đồ phải chăng tiền, trông nghèo điển hình, ánh mắt liền thể hiện rõ vẻ coi thường.
Rồi trùng hợp, cô ta bỗng trợn tròn mắt, kinh ngạc hỏi: “Lâm Thanh Diện? Anh là Lâm Thanh Diện à?”
Lâm Thanh Diện ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô ta hỏi: “Cô biết tôi à?”
Cô ta liền cười nói: “Tôi là La Phượng, bạn học cùng cấp ba với cậu đây, cậu quên rồi à?”
Lâm Thanh Diện tập kết nhớ lại, trong đầu bỗng hiện lên 1 dáng người mờ mờ, rồi trầm tư mặc tưởng nói: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là La Phượng, hồi đấy chúng ta còn ngồi cùng bàn nữa.”
Người trước mặt này đúng là bạn học cấp ba của anh, chỉ là mấy năm không gặp, cùng thêm việc La Phượng trang điểm đậm, cũng xinh đẹp hơn trước phổ biến nên anh ko nhìn thấy.
Sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Diện, thái độ La Phượng lại đổi thay, từ sự coi thường khi trước chuyển thành mỉa mai.
Hồi còn đi học, La Phượng luôn mỉa mai Lâm Thanh Diện là con hoang sống trong cô nhi viện, sau này chuyện anh ở rể nhà họ hứa đã phát triển thành trò cười to nhất ở Hồng Thành lại càng làm La Phượng thường xuyên lấy chuyện này ra khiến cho trò cười mang các đồng nghiệp.
Cô ta nhìn Lâm Thanh Diện chăm chăm 1 khi rồi nói: “Nghe nói cậu đang ở rể nhà họ hẹn, chậc chậc, năm đấy tôi kể cứng cáp cậu sẽ ko với tiền trình gì mà, ngờ đâu lại đúng thật, giờ cậu cũng xem như nổi danh ở Hồng Thành này rồi, ngay cả đồng nghiệp của tôi cũng biết cậu là đồ vô bổ, đúng là cười chết tôi rồi.”
Mặt Lâm Thanh Diện sa sầm xuống ngay, anh không ngờ lúc gặp lại bạn học cũ, việc trước nhất mà đối phương làm cho là cười nhạo anh.
“Đúng rồi, cậu đến chỗ chúng tôi khiến gì, cậu đừng nói với tôi là đến đây mua nhà nhé, chỗ chúng tôi chỉ bán vi la thôi, sở hữu chút bản lĩnh của cậu, chỉ sợ có quyết tâm cả đời cũng ko tậu nổi 1 viên gạch lát nền đâu.” tính từ lúc nhận ra anh chàng vô dụng nổi danh Lâm Thanh Diện, La Phượng nói chuyện chẳng nể nả gì.
“Tôi đến tìm giám đốc điều hành của các cô.” Lâm Thanh Diện kể.
La Phượng cười nhạo ngay: “Được rồi, cậu đừng giả vờ nữa, sao cậu không soi lại mặt mình đi, có bản lĩnh của cậu mà cũng muốn gặp giám đốc điều hành chúng tôi à?”
“Tôi thấy chắc là cậu chưa được hưởng thụ gì nhiều nên mới tới sảnh tiếp khách của chúng tôi để xem khu nhà cấp cao nó thế nào đúng không? nói cho cậu biết, cậu sở hữu xem cũng ko tậu nổi biệt thự chỗ chúng tôi đâu, mà trái lại còn khiến cậu hiểu rõ mình vô ích tới cỡ nào, tôi khuyên cậu nên quay về đi, bảo kê sắp ra đuổi cậu đấy.”
“Tôi phải vào trong làm cho việc, ko rảnh quan tâm đến hạng người vô dụng như cậu đâu.”
nói xong, La Phượng đi vào bên trong.
Lâm Thanh Diện cảm thấy cạn lời, anh thật sự tới đây để gặp giám đốc điều hành tổ chức Địa Ốc Thiên Vân mà, để khiến cho giấy má bàn giao, nhưng không ngờ La Phượng này lại hùng hổ tương tự, không hề cho Lâm Thanh Diện cơ hội để đề cập gì.
Bỏ đi, Lâm Thanh Diện anh ko thèm tính toán có hạng người này, dù gì 2 người cũng ở vị trí khác nhau, kèm theo tầm nhìn sẽ ko giống nhau.
La Phượng vừa rời đi ko bao lâu thì với 1 người đàn ông mặc vest, trông tương đối khôn khéo già dặn đi tới, sau khi trông thấy anh, anh ta bỗng trở thành hoảng hốt, vội vàng đi đến, cung kính chào: “Ngài Lâm!”
“Ngài sở hữu phải ngài Lâm không? Để ngài đợi lâu rồi, tôi là Lưu Minh, giám đốc điều hành Địa Ốc Thiên Vân, mời ngài theo tôi tới văn phòng.”
Lâm Thanh Diện gật đầu, cộng Lưu Minh đi vào tòa nhà văn phòng từ lối đi dành riêng cho các nhân vật cấp cao.
lúc đi thang máy, Lưu Minh lén Quan sát Lâm Thanh Diện, nhìn thấy thanh niên này trông rất thông thường, không mang gì đặc biệt, quần áo mặc trên người cũng tương đối rẻ tiền.
Nhưng anh ta không dám coi thường Lâm Thanh Diện chút nào, vì hiện giờ người này đang là ông chủ của Địa Ốc Thiên Vân.
Hôm ấy, khi ông cụ đến đây mua Địa Ốc Thiên Vân đã trả giá gấp đôi mà ko chớp mắt lấy một cái, còn nói sắm lại đơn vị Địa Ốc này chỉ để khiến quà tặng cho cậu chủ bọn họ.
Lần đầu tiên trong đời Lưu Minh trông thấy với khách hàng hẳn 1 đơn vị khiến quà tặng, nên anh ta biết, ông cụ đó kinh khủng khó mà hình dung được.
Mà Lâm Thanh Diện chính là cậu chủ mà ông cụ đó kể, cho dù trông Lâm Thanh Diện có thường nhật đến đâu đi chăng nữa, anh ta cũng không dám vô lễ.
2 người cộng nhau đi vào phòng làm cho việc của Lưu Minh, anh ta lấy ra mấy tập tài liệu, rồi đưa cho Lâm Thanh Diện ký tên vào, rồi đưa cho Lâm Thanh Diện một mẫu chìa khóa, nói: “Ngài Lâm, diễn ra từ bữa nay, ngài chính là chủ toạ hội đồng quản trị của công ty Địa Ốc Thiên Vân, đây là chìa khóa của biệt thự Thiên Vân, là biểu trưng cho thân phận của ngài, mời ngài giữ lấy ạ.”
Lâm Thanh Diện nhận dòng chìa khóa đó, rồi gật đầu nói: “Sau này anh cứ tiếp tục quản lý nơi này giúp tôi đi, nay tôi tới đây chỉ muốn nhắc cho anh biết trước, gần đến nhà họ hẹn sẽ tới đây mua tòa nhà văn phòng, đến lúc đó anh cứ khiến cho theo lời tôi dặn, đừng thất lễ là được.”
Lưu Minh lập tức cười đáp: “Chủ tịch cứ lặng tâm, tôi sẽ ghi nhớ chuyện này, giả dụ chủ tịch cần, chúng tôi tặng thẳng cho họ một tòa nhà văn phòng cũng ko thành vấn đề.”
Lâm Thanh Diện mỉm cười không nhắc gì, mặc dầu quả tình anh sở hữu thể tặng thẳng cho hứa hẹn Bích Hoài 1 tòa nhà văn phòng, nhưng anh không định làm vậy, vì anh muốn người khác nhìn cô với ánh mắt khác nên chuyện sắm tòa nhà văn phòng này, anh chỉ cần lặng lẽ giúp cô là được.
“Chủ tịch, hay là giờ tôi dẫn ngài đến sảnh bán hàng của chúng ta xem thử nhé, ở đấy sở hữu biệt thự mới nhất của chúng ta, ví như ngài thích căn nào thì mang thể vào ở bất cứ khi nào.” Lưu Minh kể.
Lâm Thanh Diện ngẫm nghĩ, dù gì ngày giờ mình cũng rảnh, đi Phân tích tình hình nơi này 1 lát cũng được, nên anh đồng ý với Lưu Minh.
2 người chóng vánh đi xuống tầng một, đúng khi này Lưu Minh bỗng đau bụng, anh ta lúng túng kể với Lâm Thanh Diện một tiếng rồi chạy vào nhà vệ sinh, để mình Lâm Thanh Diện đi dạo trong đại sảnh trước.
Lâm Thanh Diện cũng ko để tâm, 1 mình đi vào sảnh bán hàng, Nhìn vào mấy mô phỏng kiến trúc kia.
vi la và nhà vườn được kiểu dáng rất đẹp, căn biệt thự Thiên Vân kia càng là kiến trúc nổi bật có tiếng trong số các Công trình kiến trúc tại Hồng Thành, mô hình kiến trúc của vi la Thiên Vân được đặt ở vị trí trung tâm đại sảnh.
Lâm Thanh Diện đi về phía trung tâm đại sảnh, đúng lúc này, La Phượng đang đứng ấy, nhận ra anh đi đến thì nhíu mày, rồi hét lên ko phải kiêng kỵ: “Lâm Thanh Diện, chẳng hề tôi đã bảo cậu mau rời khỏi đây rồi à? Đây chẳng phải nơi mà người nghèo hèn như cậu sở hữu thể tới đâu, còn ko mau phắn khỏi đây đi.”
Chương 4: Đối xử bình đẳng
các người mang mặt trong sảnh đều ngó sang chỗ La Phượng, rồi nhìn về phía Lâm Thanh Diện.
La Phượng đi tới trước mặt Lâm Thanh Diện, hai tay chống nạnh, vênh mặt lên nói: “Cậu ko sợ khiến cho bẩn sàn nhà chỗ chúng tôi à, cậu mang phấn đấu cả đời cũng ko mua nổi bất cứ thứ gì ở đây đâu, ví như làm cho bẩn, cậu với đền nổi không?”
Lâm Thanh Diện nhíu mày, dửng dưng hỏi: “Sao, chỗ những cậu có viết ko cho người khác vào tham quan không?”
“Vậy thì sao, cậu tưởng người khác có thể đi vào thì cậu cũng thế à? Cậu đừng quên rằng, cậu chỉ là 1 tên vô bổ mà người nào ai cũng biết, tôi đứng đây lịch sự nói chuyện với cậu đã là rất khả quan rồi.” La Phượng huênh hoang đề cập.
Lâm Thanh Diện bĩu môi, trước giờ anh chưa từng để tâm hạng người xem thường người khác như La Phượng, huống hồ giờ anh đã là chủ tịch đơn vị Địa Ốc Thiên Vân, La Phượng này đối xử với quý khách trong công ty như vậy, cứng cáp sẽ tác động tới việc kinh doanh của tổ chức, nên anh chẳng thể giữ người này lại được.
“Nếu cô đối xử với khách hàng bằng thái độ tương tự, chỉ sợ cô sắp không giữ được công tác này rồi.” Lâm Thanh Diện lạnh lùng nhắc.
La Phượng vẫn vô cùng coi thường Lâm Thanh Diện, nên nghe anh đề cập vậy, cô ta càng cười lớn hơn.
“Mọi người mau đến đây mà xem, tên vô dụng này thế mà kể thái độ tôi ko tốt, còn nhắc tôi gần ko giữ được công việc này nữa, đúng là cười chết tôi rồi!”
Mọi người vây quanh co lại ngay, tất cả đều là đồng nghiệp của La Phượng, vì mới đến giờ làm nên chưa mang người nào đến xem nhà.
“Tôi kể cho mọi người biết, người này là Lâm Thanh Diện, nổi tiếng vô dụng ở Hồng Thành ấy, anh ta ở rể nhà họ hẹn, ngày nào cũng giặt giũ nấu cơm ko khác gì một người giúp việc, còn là bạn học cấp ba của tôi nữa, tôi thật sự không muốn nói ra chuyện này, vì thấy quá mất mặt.” La Phượng ra công giễu anh.
Mọi người nghe La Phượng đề cập vậy thì tức thời nhìn Lâm Thanh Diện có ánh mắt khinh bỉ, bọn họ ít đa dạng gì cũng từng nghe qua chuyện của anh, biết anh thật sự là tên nhu nhược vô dụng.
“Hóa ra là tên Lâm Thanh Diện nhà quê đấy, hèn gì tôi lại thấy ti tiện như thế, nếu như cô không đề cập ra, tôi còn tưởng anh ta là ăn mày đi nhặt rác đấy.”
“Một tên vô dụng bất lực, vậy mà dám tùy ý bàn bạc công việc của chị La chúng ta ư, tuần sau chị La chúng ta sắp thăng chức lên điều hành rồi, tên nghèo hèn này với tư cách gì mà nhắc chị La chúng ta gần mất việc chứ?”
“Theo tôi thấy, chúng ta mau đuổi tên vô ích này ra ngoài đi, bữa nay là ngày chủ tịch mới của chúng ta nhậm chức, ngộ nhỡ lát nữa tên này chạm mặt với chủ toạ mới sẽ rất phiền toái đấy.”
Mọi người đều nhất loạt gật đầu, quả thực bữa qua tổng giám đốc có nói, bữa nay chủ toạ mới sẽ tới đây nhậm chức.
La Phượng nhìn chằm chặp Lâm Thanh Diện, mặc dù cô ta muốn nghe mọi người cười nhạo anh thêm để tôn lên sự vượt bậc của mình, vì dù gì ở độ tuổi này, cô ta lên được chức điều hành tổ chức Địa Ốc Thiên Vân là đã lợi hại hơn phổ thông bạn học cộng tuổi rồi.
Cô ta cho rằng, phải đặt cô ta lên bàn cân với tên rác rưởi như Lâm Thanh Diện này mới làm cho nổi trội được năng lực của cô ta.
Thậm chí cô ta còn ảo tưởng rằng, đợi lát nữa chủ toạ mới tới đây, nhắc ko chừng sẽ yêu cô ta ngay từ mẫu nhìn trước tiên, tương tự cô ta sẽ thật sự một bước lên mây.
Nhưng cô ta cũng sợ lát nữa chủ toạ mới đến mà gặp phải hạng người ko ai muốn nhìn này sẽ tức giận, liền đề cập với Lâm Thanh Diện: “Anh có nghe thấy gì ko, bữa nay chủ tịch mới của chúng tôi sẽ tới đây đó, anh đừng đứng đây gây cản trở nữa, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến tâm trạng chủ tịch mới chúng tôi, anh gánh nổi trách nhiệm này không?”
nói xong, cô ta đi tới túm áo Lâm Thanh Diện, định lôi anh ra ngoài.
Lâm Thanh Diện vẫn đứng lặng tại chỗ, dửng dưng nhìn chăm chăm La Phượng.
“Anh bị điếc à? Tôi bảo anh đi ra ngoài, anh còn đứng ngờ ngạc ở đây khiến cho gì?” La Phượng tức giận kể.
“Đây là công ty của tôi, sao tôi phải đi chứ?” Lâm Thanh Diện đề cập.
“Anh bị điên à? Tôi thấy anh khiến 1 tên vô dụng lâu quá nên hóa điên luôn rồi nên mới dám nhắc đây là doanh nghiệp anh, sao anh không đề cập anh là cậu chủ gia tộc to luôn đi? Lâm Thanh Diện, anh đừng nằm mê nữa, anh là một kẻ nghèo hèn, mau cun cút ra ngoài cho tôi.” La Phượng nhìn anh sở hữu ánh mắt như nhìn một tên ngốc.
“Tôi không nằm mơ, đợi lát nữa cô sẽ biết thôi.” Lâm Thanh Diện bình tĩnh đề cập.
Mọi người quanh đó đều cảm thấy Lâm Thanh Diện đã tu luyện bản lĩnh không biết mắc cỡ là gì đến cực hạn, mặt dày đứng lỳ ở đây không đi, lại còn dám đề cập công ty này là của mình, đúng là chuyện viển vông.
La Phượng thấy Lâm Thanh Diện đứng yên bất động thì hơi cuống, sợ lát nữa khi chủ tịch mới tới đây sẽ bị Lâm Thanh Diện gây rối, nên vội vàng gọi mấy kiểm soát an ninh đến.
“Là anh ta, anh ta chạy đến tổ chức chúng ta làm cho loàn, còn giả mạo ông chủ nữa, mau bắt anh ta lại đi!” La Phượng chỉ tay vào Lâm Thanh Diện, hùng hổ nói.
Mấy kiểm soát an ninh nhìn chăm chăm Lâm Thanh Diện, nhìn thấy người này thật sự ko giống người có thể là ông chủ, nên tiến lại gần định ra tay sở hữu anh.
Lâm Thanh Diện híp mắt nhìn đám kiểm soát an ninh, tay siết thành quả đấm.
Đúng khi này, Lưu Minh từ trong nhà vệ sinh đi ra, thấy mấy kiểm soát an ninh định ra tay sở hữu Lâm Thanh Diện thì sợ xanh mặt.
Anh ta chóng vánh chạy đến chỗ Lâm Thanh Diện, rồi hét lên: “Các người đang làm cho gì đấy? Mau dừng tay lại!”
La Phượng vừa thấy giám đốc điều hành đi tới thì vội đề cập với Lưu Minh: “Tổng giám đốc, người này là tên vô bổ nổi tiếng ở Hồng Thành đó, anh ta phát điên rồi, còn chạy đến công ty chúng ta, kể đây là đơn vị anh ta, hôm nay là ngày chủ tịch mới của chúng ta nhậm chức, chúng tôi sợ anh ta sẽ mạo phạm chủ tịch mới, nên muốn đuổi anh ta ra ngoài.”
“Anh ta là bạn học cấp ba của tôi, anh ta thấy tôi thành đạt hơn anh ta nên trong lòng khó chịu, rồi tới đây khiến loàn, cũng may tôi nhìn thấy sớm, giả dụ không kiên cố anh ta đã gây rắc rối ko nhỏ cho tổ chức rồi.” Trong lời đề cập của La Phượng còn mang ẩn ý tranh công.
Lưu Minh nghe La Phượng kể vậy thì sắc mặt hết sức khó coi, không đề cập hai lời đã giơ tay lên, thẳng cánh tát cô ta 1 loại.
“Ngài ấy chính là chủ tịch mới của tổ chức chúng ta ấy, ngài đấy đến đây tham quan những cô khiến việc, thế mà cô dám nói ngài đấy phát điên, còn muốn đuổi ngài đó ra ngoài, với phải cô không muốn sống nữa đúng không?” Lưu Minh tức giận nhắc.
La Phượng trợn tròn mắt, ánh mắt mấy người mang mặt trong đại sảnh cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
“Anh… Anh ta là chủ toạ mới ư? Chuyện này sao với thể, anh ta là tên vô ích nức tiếng ở Hồng Thành mà.” La Phương vẫn không dám tin.
“Tôi thấy cô mới vô bổ đấy. Cô đúng là với mắt như mù.” Lưu Minh tức đến mức suýt chút nữa thì khâu luôn dòng mồm của La Phượng lại.
Anh vội xoay người, cúi đầu nói mang Lâm Thanh Diện: “Chủ tịch à, tôi thật sự không ngờ bọn họ lại đối xử sở hữu ngài tương tự, chuyện này đều là lỗi của tôi, mong chủ tịch trách phạt.”
Lâm Thanh Diện phất tay, rồi nhìn La Phượng nói: “Người nên bị trách phạt chẳng hề là anh, mà là người tự cho mình là đúng kia.”
“Công ty nên đối xử đồng đẳng sở hữu người dùng, hạng người xem thường người khác như cô ta thì nên đuổi sớm đi.”
Chương 5: Âm mưu
“Chuyện, chuyện này sao có thể chứ…”
La Phượng ngờ ngạc nhìn Lâm Thanh Diện, cho đến nay cô vẫn không dám tin, bạn học vô dụng trong khoảng hồi đi học của mình lại là chủ tịch công ty này.
Cô vốn gần được thăng chức lên điều hành rồi, đây là chuyện khôn xiết vinh dự mang cô, thậm chí cô còn nhắc mang gia đình, tuần sau cô sẽ mời rất nhiều họ hàng 1 bữa cơm để khoe khoang thành tích của mình.
Nhưng mọi thứ đều vì cô ko coi ai ra gì mà tan biến hết, giờ cô ko chỉ ko được thăng chức lên điều hành mà ngay cả công việc ban sơ cũng không giữ được nữa.
“Lâm Thanh Diện, tôi sai rồi, là tôi với mắt không tròng, tôi ko nên đề cập những lời đấy sở hữu anh, anh nể tình chúng ta từng là bạn cùng bàn mà tha cho tôi 1 lần đi.” La Phượng cầu xin.
Lưu Minh lườm cô ta, rồi lạnh lùng nói: “Nếu cô sớm biết như bây giờ, sao khi đấy còn làm thế, chuyện này đều do cô tự chuốc lấy thôi, bảo vệ đâu, mau đuổi cô ta ra ngoài cho tôi!”
Mấy kiểm soát an ninh không dám thờ ơ, vội đi đến túm lấy cánh tay La Phượng, rồi kéo cô ta ra khỏi đại sảnh.
những người còn lại trong đại sảnh đều bồn chồn nhìn Lâm Thanh Diện, vẻ mặt ngập tràn ăn năn.
Lâm Thanh Diện liếc nhìn mấy người này rồi nói: “Lúc nãy, ai đã cùng La Phượng mai mỉa tôi thì về viết một bản kiểm điểm, rồi trừ nửa tiền lương.”
“Còn nữa, không được kể mang bất kỳ người nào chuyện tôi nhậm chức chủ tịch Địa Ốc Thiên Vân, bằng không tôi sẽ thẳng tay đuổi cổ người đó, nghe rõ chưa?”
“Rõ!”
một đám người đồng thanh đáp lại, ko ai dám có quan niệm phản đối.
đề cập xong mấy lời này, Lâm Thanh Diện cũng ko còn tâm cảnh để thăm quan tiếp nữa, anh dặn dò Lưu Minh mấy câu rồi rời khỏi đại sảnh.
một đội ngũ người cùng đi ra ngoài tiễn Lâm Thanh Diện, thấy anh cưỡi xe máy điện cũ rích rời đi, trong lòng mọi người đều không ngừng cảm thán.
“Chủ tịch mới của chúng ta thật khiêm tốn, đây mới thật sự là thời trang quý tộc, vững chắc chủ tịch muốn kể cho chúng ta biết, người muốn làm nên việc to thì ko câu nệ tiểu tiết, phải biết học hỏi và lắng tai đấy.” Lưu Minh nói.
Mọi người đều gật đầu.
***
trên đường về, tâm cảnh Lâm Thanh Diện vẫn rất khả quan, đang nghĩ lát về anh sẽ ngầm ra hiệu cho hẹn Bích Hoài để cô đến Địa Ốc Thiên Vân sắm tòa nhà văn phòng thế nào.
Đúng lúc này, anh bỗng thấy hứa hẹn Trai Hiệp và hứa hẹn Bích Uyên đang dấm dúi đi vào một tiệm cà phê, giống như đang làm cho chuyện gì ám muội vậy.
Trong lòng Lâm Thanh Diện tạm phát sinh tò mò, thông thường 2 người này cùng nhau xuất hiện, mười lần thì sở hữu chín lần là đồ mưu muốn ngáng chân hứa hẹn Bích Hoài, nên anh muốn biết 2 người này định làm cho gì, thế là anh giới hạn xe bên tuyến phố, che giấu thân phận thật rồi đi vào tiệm cà phê.
Anh đưa lưng về phía hẹn Trai Hiệp và hứa Bích Uyên, ngồi vào một bàn cách thức bọn họ ko xa, để không bị phát hiện, anh còn cầm tờ báo lên che nửa mặt mình.
dù rằng giọng kể của 2 người hứa hẹn Trai Hiệp và hứa Bích Uyên ko lớn, nhưng cũng đủ để Lâm Thanh Diện với thể nghe rõ.
“Anh Trai Hiệp, anh gọi em tới đây gấp như thế là sở hữu chuyện gì à?” hứa Bích Uyên nghi ngờ hỏi hứa Trai Hiệp.
hứa hẹn Trai Hiệp cười xấu xa nhắc mang cô: “Tất nhiên là có chuyện rồi, hơn nữa còn là chuyện thấp, kiên cố em sẽ thấy hứng thú.”
“Hả? Chuyện phải chăng gì thế?” hứa hẹn Bích Uyên tò mò hỏi.
“Chẳng phải em luôn chướng mắt có hứa Bích Hoài à? Lần này anh đã nghĩ ra 1 bí quyết rất hay để đối phó cô ta, cứng cáp sẽ làm cho cô ta không được ông nội yêu thương nữa, kể không chừng còn bị đuổi cổ khỏi nhà họ hứa chúng ta.” hứa hẹn Trai Hiệp hưng phấn nhắc.
Mắt hứa Bích Uyên tức thì sáng lên: “Vậy anh mau kể cho em biết ấy là phương pháp gì đi.”
Lâm Thanh Diện cũng vểnh tai lên nghe, thầm nghĩ quả nhiên 2 người tụ lại một chỗ là muốn gây phiền toái cho hẹn Bích Hoài, đúng là đáng ghét mà.
“Chẳng phải mới đây ông nội muốn tìm 1 tòa nhà văn phòng sao, ông nội đã nhìn trúng 1 căn trong Địa Ốc Thiên Vân rồi, nhưng bên đó không phải để tâm tới tổ chức nhỏ như nhà họ hứa hẹn chúng ta, cùng thêm tòa nhà văn phòng ấy cần 39 tỷ mới sở hữu thể lấy được, mà ông nội chỉ đồng ý bỏ ra 24 tỷ thôi, nên kiên cố chuyện này chẳng thể hoàn tất được.”
“Em cũng biết ông nội là người câu chấp mà, ông đã giục anh mấy lần rồi, bảo anh đến tìm người bên Địa Ốc Thiên Vân giao dịch, anh cũng tới đấy mấy lần rồi, nhưng không gặp được giám đốc bên đấy.”
“Nên anh muốn ném cục lửa phỏng tay này cho hẹn Bích Hoài, để cô ta đi tậu, anh ko đàm luận được chuyện này thì cô ta càng không thể làm được, đến khi cô ta ko làm cho được, chúng ta sở hữu thể thừa cơ bảo ông nội đuổi cô ta ra ngoài.”
hứa Bích Uyên nghe hẹn Trai Hiệp đề cập thế thì tương đối nghi ngờ, hỏi: “Nhưng chúng ta phải làm cho thế nào để hứa hẹn Bích Hoài chịu nhận bổn phận này đây, cô ta cũng chẳng hề kẻ ngốc.”
“Anh đã nghe ngóng rồi, hẹn Bích Hoài áy náy chuyện Lâm Thanh Diện mượn tiền ông nội trong bữa tiệc, nên muốn giúp ông nội tậu một tòa nhà văn phòng để bù đắp, mặc dù cô ta không đề cập ra bên ngoài, nhưng có câu hư hư thật thật, chỉ cần chúng ta hài hòa sở hữu mấy người thân thích, liên tiếp đồn đãi chuyện này thì chắc chắn cô ta chẳng thể đùn đẩy được.” hứa hẹn Trai Hiệp giảng giải.
hứa hẹn Bích Uyên nở nụ cười, liên tục khen ngợi cách của hẹn Trai Hiệp rất hay.
“Hừ, trong khoảng nhỏ đến to, nhân tiện nhân hứa Bích Hoài kia khi nào cũng tranh lấy ánh hào quang đãng của em, em đã sớm chướng mắt có cô ta rồi, lần này em nhất quyết phải đuổi cô ta ra khỏi nhà họ hẹn.” hẹn Bích Uyên tự lẩm bẩm.
“Nói rất đúng, còn tên vô ích Lâm Thanh Diện kia nữa, lần này một mực phải để bọn họ nếm mùi lợi hại của anh.” hứa Trai Hiệp cũng híp mắt lại.
“Chuyện này ko nên chậm trễ, chúng ta mau đi tìm ông nội nói chuyện này thôi.” 2 người bàn thảo xong thì rời khỏi tiệm cà phê.
Lâm Thanh Diện từ từ đặt tờ báo xuống, ánh mắt toát lên vẻ lạnh lẽo, khóe mồm cong lên nụ cười chế nhạo.
“Chỉ dựa vào các người cũng muốn tính kế vợ tôi ư, thật nực cười!”
***
Lâm Thanh Diện cưỡi xe máy điện về nhà, vừa bước vào cửa đã nghe hẹn Bích Hoài nói mang anh: “Anh mau đi thay đồ đi, ông nội mới gửi thông tin, bảo mọi người đến chỗ ông để họp gia tộc.”
Lâm Thanh Diện kinh ngạc một lát, thầm nghĩ hẹn Trai Hiệp và hứa Bích Uyên hành động nhanh thật, nếu như anh đoán ko lầm, cuộc họp gia tộc lần này sẽ đề cập về chuyện tậu tòa nhà văn phòng.
Anh gật đầu, rồi lập tức đi thay áo quần ngay.
khi này Tống Huyền Khanh trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện rồi nói: “Cậu ko cần thay đồ đâu, đây là cuộc họp gia tộc nhà họ hứa, cậu không cần tới đó đâu, chỉ làm cho chuyện rắc rối hơn thôi.”
hẹn Bích Hoài nhíu mày nói ngay: “Mẹ, Lâm Thanh Diện là chồng con, cũng xem như người thân họ hứa hẹn rồi, sao mẹ không cho anh đó đồng hành chứ?”
“Cậu ta là chiếc thá gì trong nhà họ hứa, con đừng quên cậu ta đã khiến cho gì trong tiệc mừng thọ ông nội con, con còn dám dẫn cậu ta đi theo à?” Tống Huyền Khanh tức giận nhìn Lâm Thanh Diện.
hứa hẹn Bích Hoài mím môi, phớt lờ Tống Huyền Khanh, rồi kể sở hữu Lâm Thanh Diện: “Anh mau đi thay đồ đi.”
Lâm Thanh Diện vội gật đầu, rồi đi vào phòng thay đồ.
Tống Huyền Khanh vẫn nói khía nói cạnh, nhưng chẳng thể ngăn cản hứa Bích Hoài dẫn Lâm Thanh Diện theo.
khi đến vi la nhà họ hứa hẹn, Anh chị em bốn người đi vào, khi này trong biệt thự đã ngồi đầy ắp người, hứa Mạn Tranh đang ngồi trên sofa ở trọng điểm.
Mọi người thấy Anh chị em hẹn Bích Hoài tiến vào thì nhìn nhau, trên mặt nở nụ cười khẩy khó đoán.
Trên mặt hẹn Bích Uyên thoáng qua vẻ chế nhạo, rồi nhâm nhẩm 1 câu: “Hứa Bích Hoài, đợi xem kịch hay đi, lần này cô chết chắc rồi!”
Chương 6: Bàn chuyện hợp tác
hẹn Bích Hoài vừa vào phòng khách đã ngay thức thì cảm nhận được sự lạnh lẽo 1 cách thức khó hiểu, trong lòng mang hơi câu hỏi.
Cả gia đình bốn người đứng ở một góc trong phòng khách, mỗi lúc họp mặt gia tộc thì chỉ sở hữu mỗi gia đình của hứa hẹn Bích Hoài bị bắt đứng mà thôi.
“Nếu như những cô cậu đã tới đông đủ, vậy tôi xin khởi đầu cuộc họp gia tộc lần này. Gọi mọi người tới đây cũng không phải vì chuyện gì khác, mà chính là vì việc sắm một tòa cao ốc văn phòng.”
“Nhà họ hẹn của chúng ta đến hiện tại cũng được coi là một gia tộc phát triển ko tệ, địa điểm làm cho việc của đơn vị dĩ nhiên cũng chẳng thể đơn sơ như hiện giờ, tôi rất hợp ý một tòa cao ốc văn phòng ở tổ chức Địa Ốc Thiên Vân nên muốn tậu nó, trong các người ở đây, mang ai tình nguyện đứng ra nhận việc này không?
hẹn Mạn Tranh nhìn lướt qua những người có mặt.
Mọi người nhao nhao cúi đầu xuống, sợ chạm vào ánh mắt của hứa hẹn Mạn Tranh rồi sẽ bị giao cho nhiệm vụ lần này.
Nhà họ hẹn chung cuộc ở mức độ nào, trong lòng họ đều hiểu rất rõ, tổ chức Địa Ốc Thiên Vân kiên cố coi thường họ, trong số họ cũng không ít người chườn mặt ra nịnh bợ đơn vị Địa Ốc Thiên Vân rồi bị họ dửng dưng lạnh nhạt, bởi thế đều ko muốn đi nhận nhiệm vụ lần này.
“Hừ, ngày thường hễ mang việc nhậu nhẹt chơi bời thì cả đám tranh nhau, bây giờ đến việc quan yếu lại không sở hữu người nào dám lên tiếng, sao nào, chẳng lẽ những cô cậu cảm thấy nhà họ hứa chúng ta tậu ko nổi 1 tòa cao ốc văn phòng của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân à?” hứa Mạn Tranh hừ lạnh.
Mọi người tức thì cúi đầu phải chăng hơn nữa.
hẹn Bích Hoài cũng ko dám tùy một thể lên tiếng, tuy rằng cô rất muốn tìm tòa cao ốc văn phòng này cho tổ chức, mà lại cô cũng hiểu rất rõ chừng độ khó khăn của chuyện này, trước mắt, cô chỉ sở hữu thể thầm lặng nghĩ bí quyết, ví như ko chắc chắn trăm % thì nhận nhiệm vụ này chẳng khác nào tự mua tuyến đường chết cả.
khi này hẹn Trai Hiệp nhìn thoáng qua hẹn Bích Hoài, nở một nụ cười xấu xa, lớn giọng nói: “Ông nội, hôm trước con với nghe hứa hẹn Bích Hoài nhắc, em đó với bí quyết tậu được cao ốc văn phòng trong tay công ty Địa Ốc Thiên Vân ấy, chi bằng cứ giao việc này cho em ấy?.”
hẹn Bích Hoài ngay tức thì trợn tròn mắt, không ngờ hứa Trai Hiệp lại bỗng nhiên đề cập tương tự.
Cô vừa định cãi lại, hứa Bích Uyên đã bước lên trước, mở mồm nói: “Đúng vậy đấy ông nội, hôm đấy hẹn Bích Hoài chính miệng đề cập mang bọn con, chỉ cần chị đấy ra tay, cứng cáp với thể tậu được về, hơn nữa còn có thể làm cho tổ chức Địa Ốc Thiên Vân ưu đãi năm mươi phần trăm nữa kìa.”
2 mắt hứa Mạn Tranh lập tức sáng lên, ông ta là một người sĩ diện nhưng lại rất bủn xỉn, giả dụ hứa Bích Hoài với thể mua được 1 tòa cao ốc văn phòng với giá giảm năm mươi phần trăm, đương nhiên là chuyện phải chăng rồi.”
“Bích Hoài, bọn họ nói có thật không?” hứa hẹn Mạn Tranh hỏi.
hứa Bích Hoài vội vàng giải thích: “Ông nội, từ trước đến giờ con chưa từng nhắc…”
hẹn Bích Uyên ngay thức thì ngắt lời hứa hẹn Bích Hoài: “Chị à, chị cũng đừng khiêm tốn nữa, hôm đấy chính tai bọn em nghe chị nhắc những lời này mà.”
nhắc xong, cô ta lại liếc mắt ra hiệu cho những người nhà còn lại, mấy người kia tức thời hiểu ra, bắt đầu phụ họa nhắc a dua theo.
“Bích Uyên nhắc ko sai, hôm ấy chúng tôi đều nghe Bích Hoài đề cập tương tự mà, vô cùng xác thực.”
“Ông, nếu như hứa Bích Hoài mang thể tậu được tòa cao ốc văn phòng giá mười lăm tỷ, vậy chuyện này cố định phải giao cho cô đấy khiến cho rồi.”
“Đúng vậy, nhà họ hứa hẹn của chúng ta đã nuôi cô ta to đến thế này, ngày nay cũng đã tới lúc cô ta trả ơn nhà họ hứa hẹn rồi, chỉ đề cập mà không làm là ko được, để cho cô ta làm chuyện này đi.”
hứa Bích Hoài bị mấy người này đề cập tới á khẩu, khi này cô ta lại nhận ra nụ cười giễu trên mặt hứa hẹn Trai Hiệp, trong lòng ngay tức thì hiểu ra, chuyện này nhất quyết là do anh ta giở trò.
Tống Huyền Khanh và hứa Quốc Hoa cũng ko ngờ rằng các người này lại cứ một mực hứa hẹn Bích Hoài với thể tìm được 1 tòa cao ốc văn phòng với giá mười lăm tỷ, trong lòng cũng vô cùng sốt ruột.
ngược lại, Lâm Thanh Diện lại sở hữu vẻ hết sức thư thả tĩnh tâm, giống như chuyện này đều nằm trong tay anh.
Tống Huyền Khanh nhìn vẻ mặt của Lâm Thanh Diện, tức thì mắng: “Cũng tại chiếc tên xui xẻo chết tiệt kia, ví như ko sao lại xảy ra chuyện này chứ.”
hứa Mạn Tranh nhìn chằm chặp hứa Bích Hoài, sau ấy nói: “Bích Hoài, nếu con đã có tự tin đến thế, vậy chuyện này ta giao cho con đi khiến, lát nữa ông sẽ chuyển mười lăm tỷ vào tài khoản của con, giả dụ khiến cho phải chăng cố nhiên cũng sẽ mang thưởng.”
hứa hẹn Trai Hiệp và hứa hẹn Bích Uyên nghe hẹn Mạn Tranh nói như thế thì nhịn ko được bật cười, dáng vẻ như vừa mới thực hiện được mưu mô.
hứa hẹn Bích Hoài ngay thức thì nhíu chặt mày lại nói: “Ông nội, tòa cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân giá niêm yết đều trên ba mươi tỷ, mười lăm tỷ chỉ sợ là…”
“Hứa Bích Hoài, cơ mà chính chị đã đề cập là có thể làm công ty Địa Ốc Thiên Vân bán cho chị một tòa cao ốc văn phòng có giá giảm năm mươi % mà, khi chị đề cập với bọn em thì khôn xiết kiên cố, sao đến khi đề cập có ông nội thì chị lại không chịu nhận nữa? lẽ nào chị định lừa lật tiền của ông nội sao?” hứa Bích Uyên tức thì nhắc.
Tống Huyền Khanh thấy hứa Bích Hoài ko giải thích được, cười nói: “Bích Uyên, kiên cố là con nghe lầm rồi, Bích Hoài chưa bao giờ nhắc mấy lời mạnh mồm như thế, mấy đứa cũng biết con bé chẳng phải dạng người thích mạnh mồm, đừng làm nó khó xử nữa.”
“Thím à, thím nhắc vậy là không đúng rồi, lúc hẹn Bích Hoài nói mấy lời này, cả đám bọn con đều ở ấy, gần như đều nghe rõ ràng, hiện nay 2 người lại phủ nhận, đời nào là vì hứa hẹn Bích Hoài chỉ muốn chiếm lợi của ông nội chứ không muốn khiến việc viện trợ ông nội hay sao?” hứa hẹn Trai Hiệp hỏi trái lại.
Tống Huyền Khanh tức tốc bị nghẹn họng không đề cập được nữa.
hứa Mạn Tranh thấy nhà hứa hẹn Bích Hoài cứ đùn đẩy ko chịu nhận thì cũng với tương đối mất kiên nhẫn, mặt mày dửng dưng, ông hừ lạnh, trầm giọng nói: “Nếu mọi người đều nghe được con từng đề cập những lời này, vì sao tới trước mặt ông lại ko dám thừa nhận hả?”
“Không lẽ con giống như lời Trai Hiệp nói, chỉ muốn chiếm chỗ lợi chứ không muốn góp sức cho gia tộc sao?”
hẹn Bích Hoài vội vàng thanh minh: “Ông nội, không hề như vậy, con rất sẵn lòng khiến việc cho gia tộc, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì? giả dụ con đồng ý khiến cho việc cho gia tộc thì đừng mang viện cớ nữa, chuyện tìm cao ốc văn phòng ủy quyền con, nếu con không muốn khiến thì cũng không cần phải ở trong mẫu nhà này nữa, ông sẽ ko nuôi một đứa chỉ biết ăn cơm chùa.” hứa Mạn Tranh mở mồm.
hẹn Bích Hoài rơi vào thế khó xử, tình huống thế này cô không với cách thức nào từ khước, cơ mà hứa Mạn Tranh chỉ muốn bỏ ra mười lăm tỷ, tổ chức Địa Ốc Thiên Vân người ta vốn dĩ đã xem thường bọn họ, chỉ có mình hẹn Mạn Tranh cứ luôn khoái trá, cho rằng nhà họ hứa của bọn họ đã trở nên 1 gia tộc phát triển, hiện giờ ông ta lại đòi sắm một tòa cao ốc văn phòng có giá mười lăm tỷ, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Ông nội, con mang thể đồng ý chuyện này, mà lại chỉ sử dụng mười lăm tỷ để mua một toà cao ốc văn phòng hoàn toàn ko có khả năng, sở hữu thể cho con thêm một tí tiền nữa không, con sẽ nghĩ bí quyết đi đàm luận với đơn vị Địa Ốc Thiên Vân.” hứa Bích Hoài kể.
“Chị lại còn dám cò kè trả giá với ông nội nữa à, chính chị nhắc sở hữu thể dùng mười lăm tỷ là tìm được, vì sao lại bắt ông nội cho chị thêm tiền chứ?” hẹn Bích Uyên hùng hổ đề cập.
hẹn Mạn Tranh nhìn hứa Bích Hoài, rõ ràng là không muốn bỏ thêm một đồng nào ra nữa. Trong mắt ông, ông chịu sắm cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân đã là nể mặt họ lắm rồi, đơn vị Địa Ốc Thiên Vân tất nhiên phải giảm giá năm mươi phần trăm cho ông.
Ngay khi hứa Bích Hoài nóng ruột, Lâm Thanh Diện tình cờ bước lên, to giọng nói: “Mười lăm tỷ thì mười lăm tỷ, Bích Hoài sẽ mua được tòa cao ốc văn phòng kia về!”
Chương 7: Hợp tác
Cả phòng khách đều vì lời nhắc của Lâm Thanh Diện mà lặng yên.
Sau ấy là 1 trận cười vang, mọi người đều nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt chế nhạo.
“Người này là ngu thật hay đang kém chất lượng ngu thế, dễ thường anh ko nhìn ra được chúng ta đang cố ý nói vậy sao, thế mà còn nhận nữa.
“Đúng là người thần trợ công mà, giờ thì ko cần lo ko người nào nhận nhiệm vụ nữa rồi, cười chết tôi rồi, hẹn Bích Hoài đúng là gả cho một ông chồng tốt thật đó.”
“Ở đây chắc cũng chỉ với mình anh ta cho rằng với thể tiêu dùng mười lăm tỷ sắm được tòa cao ốc văn phòng của doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân, ko biết hẹn Bích Hoài với hận chết anh ta không nữa.”
“Nói nhỏ chút, đừng để ông cụ nghe thấy, giả dụ Lâm Thanh Diện đã kể tương tự thì cho đáng đời mất tiền oan.”
Tống Huyền Khanh là người trước nhất lấy lại tinh thần, bà gấp tới mức bóp chặt tay của Lâm Thanh Diện, hô: “Cậu điên rồi à? ai cho phép cậu tự tiện đồng ý? Ông cụ chỉ cho mười lăm tỷ, tiền còn thiếu cậu trả sao hả?”
hứa Bích Hoài cũng ko ngờ Lâm Thanh Diện lại đồng ý thay cô vào lúc này, tuy rằng cô cũng rất rõ, chuyện bữa nay cô cũng không với cách thức nào thoát khỏi.
Cô mang phần đông câu hỏi, quay sang nhìn Lâm Thanh Diện, sử dụng vẻ mặt dò hỏi nhìn anh.
Lâm Thanh Diện nhìn lại cô với vẻ hết sức nghiêm túc: “Anh đã kể rồi, anh sẽ không để em phải hứng chịu các ánh mắt ghẻ lạnh của người khác nữa, em tin anh chứ?”
hẹn Bích Hoài lần khần 1 lúc rồi vẫn nhìn Lâm Thanh Diện gật đầu.
“Chuyện cao ốc văn phòng anh sẽ giúp em, em chỉ cần đồng ý sở hữu ông nội là được.” Lâm Thanh Diện mở mồm.
Tuy rằng không biết Lâm Thanh Diện lấy tự tin từ đâu ra mà dám nói như thế, nhưng mà cô mang thể cảm giác được anh không sở hữu kể đùa với cô.
Dù sao mọi chuyện đã thành thế này, không bằng cứ tin anh một lần, vì thế hứa Bích Hoài gật đầu.
Tống Huyền Khanh nghe 2 người nhắc như thế, lập tức mở to 2 mắt, vội vàng nói: “Con gái, con đừng mang ngốc thế, sao mang thể tin lời chiếc tên vô dụng này được chứ!”
hứa Bích Hoài ko đáp lại lời Tống Huyền Khanh mà quay sang đề cập mang hứa Mạn Tranh: “Ông nội, giả dụ ông đã dặn dò, vậy con sẽ làm đúng theo các gì ông buộc phải.”
hứa Trai Hiệp và hẹn Bích Uyên thấy hẹn Bích Hoài đã đồng ý cũng sở hữu tương đối kinh ngạc, hẹn Trai Hiệp cảm thấy tương tự còn chưa đủ, đảo mắt vài vòng rồi nói: “Cô chỉ đồng ý thôi thì vẫn còn chưa đủ, người nào biết được cô mang đang có tương lai của đơn vị ra làm cho trò đùa không, mười lăm tỷ đối với đơn vị cũng chẳng phải 1 Thống kê nhỏ, lỡ cô phá sạch số tiền này thì cũng sẽ gây tác động rất to đến đơn vị.”
hẹn Bích Hoài nhíu mày, nhìn hẹn Trai Hiệp, hỏi: “Hứa Trai Hiệp, tôi đã hẹn có ông nội là sẽ tìm bí quyết tìm được tòa cao ốc văn phòng kia rồi, anh còn muốn thế nào nữa?”
“Không phải tôi muốn thế nào, tôi chỉ đang nghĩ suy thay ông nội thôi, đưa cho cô mười lăm tỷ, lỡ như cô thấy tiền sáng mắt rồi ăn tiêu hết thì phải khiến cho sao đây? Hơn nữa người nào dám bảo đảm cô có thể mua được tòa cao ốc văn phòng kia về, ví như sắm ko được không phải là lãng phí thời kì của ông nội sao?” hứa Trai Hiệp khởi đầu kể bừa.
hẹn Bích Hoài thật sự bị chọc cho nổi xung rồi, khi nãy người kể cô sở hữu thể tìm được tòa cao ốc văn phòng kia là hẹn Trai Hiệp, hiện giờ người lo cô không mua về được cũng là hứa Trai Hiệp, người này vì để đối phó cô, đúng là có thể dùng bất cứ mánh lới nào mà.
“Lo lắng của Trai Hiệp cũng có lý, con kể sở hữu thể tìm một tòa cao ốc văn phòng có giá mười lăm tỷ, ai sở hữu thể bảo đảm?” hứa hẹn Mạn Tranh cũng kể.
“Con có thể bảo đảm, Bích Hoài cứng cáp có thể tìm được cao ốc văn phòng về.” Lâm Thanh Diện lại mở mồm lần nữa.
hẹn Trai Hiệp ngay tức khắc cười nhạo nói: “Anh bảo đảm? người nào không biết anh là 1 tên vô bổ chứ, lời bảo đảm của anh còn ko bằng chó!”
Lâm Thanh Diện chẳng hề tức giận, ngược lại còn cười nói: “Nếu như anh không tin, vậy hay là tôi và anh đánh cược có nhau ngay trước mặt ông nội, thế nào?”
hẹn Trai Hiệp tức thời tươi cười, tên Lâm Thanh Diện này đúng thật là người do ông trời phái xuống đây giúp anh, anh còn đang suy nghĩ giả dụ hẹn Bích Hoài ko sắm được tòa cao ốc văn phòng thì sẽ đuổi cô ta đi như thế nào thì Lâm Thanh Diện đã chỉ cho anh 1 bí quyết.
“Được thôi, cược thì cược, nếu như hứa hẹn Bích Hoài ko tậu được tòa cao ốc văn phòng kia về thì cái tên vô ích là anh và cô ta tức khắc phới khỏi nhà họ hứa hẹn, vĩnh viễn không được quay về!” hứa Trai Hiệp gằn giọng, ác độc nhắc.
“Cũng được, nhưng giả dụ hẹn Bích Hoài làm cho được, anh cần phải quỳ xuống xin lỗi hứa Bích Hoài trước mặt ông nội, anh dám cược không?” Lâm Thanh Diện nhìn chằm chằm hứa Trai Hiệp nhắc.
hẹn Trai Hiệp hoàn toàn ko tin hứa hẹn Bích Hoài với thể sử dụng mười lăm tỷ tìm được cao ốc văn phòng của tổ chức Địa Ốc Thiên Vân, nếu như cá cược thì anh cố định sẽ thắng, do vậy đề cập có giọng chắc nịch: “Tôi có gì mà ko dám chứ, giả dụ đã thế thì quyết định vậy đi, ông nội sẽ làm chứng, giả dụ sắm không được tòa cao ốc văn phòng kia, 2 người cứ chờ phới ra khỏi nhà họ hứa hẹn đi!”
Lâm Thanh Diện ko kể gì nữa, đi đến cạnh hứa Bích Hoài.
hứa Mạn Tranh thấy mọi chuyện đều đã quyết định xong, ngay lập tức tuyên bố cuộc họp gia tộc chấm dứt, cũng cho hẹn Bích Hoài năm ngày để đi tìm tòa cao ốc văn phòng.
Trước cổng chung cư.
Tống Huyền Khanh dang tay cản Lâm Thanh Diện lại, cố định ko cho anh bước vào.
“Cái tên vô bổ này muốn thịt chết Anh chị em chúng ta đó! Sao cậu lại phải cá cược có hứa Trai Hiệp hả, ngày nay thì hay rồi, ví như Bích Hoài ko sắm được tòa cao ốc văn phòng thì Anh chị em chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài uống gió Tây Bắc, cậu định hại Các bạn phải sống cuộc sống uất ức như cậu thì mới chịu vừa lòng bỏ qua hay sao!”
trên đường trở về, Tống Huyền Khanh đã bắt đầu xù lông, mắng chửi Lâm Thanh Diện suốt đoạn con đường, về đến chung cư rồi cũng ko cho Lâm Thanh Diện vào.
hứa Bích Hoài và hứa Quốc Hoa đều cản Tống Huyền Khanh lại, nếu như không Tống Huyền Khanh đã nhào lên đánh nhau mang Lâm Thanh Diện rồi.
“Mẹ, chuyện bữa nay đều là do hứa hẹn Trai Hiệp và hứa hẹn Bích Uyên cố ý làm, cho dù Lâm Thanh Diện không nói như thế thì chuyện này rốt cuộc cũng rơi xuống đầu con thôi, mẹ đừng trách Lâm Thanh Diện nữa.” hứa hẹn Bích Hoài khuyên.
“Nhảm nhí! gần như mọi chuyện đều là do dòng tên vô bổ này, nếu chẳng hề cậu ta, nhà chúng ta sao lại bị mọi người xem thường, rồi còn lại bị nạt khắp nơi thế này chứ, hôm nay mẹ nhất định ko cho phép cậu ta đặt chân vào nhà dù chỉ nửa bước.” Tống Huyền Khanh nổi điên.
“Mẹ, mẹ đừng với gấp mà, con đánh cược mang hứa Trai Hiệp là vì tin chắc Bích Hoài có thể sắm được cao ốc văn phòng, chờ cô đó mua được cao ốc văn phòng về rồi, hứa Trai Hiệp sẽ không thể làm cho gì được chúng ta nữa.” Lâm Thanh Diện giải thích.
“Cậu tin thì được cái quỷ gì chứ! Món đồ ba mươi tỷ, người ta sẽ bán cho cậu sở hữu giá mười lăm tỷ à? Cậu cho rằng doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân làm cho trong khoảng thiện hả?” Tống Huyền Khanh oán thù kể.
Lâm Thanh Diện cùng bất đắc dĩ, ko biết phải giảng giải mang Tống Huyền Khanh như thế nào nữa.
“Được rồi mẹ, đa dạng người đang nhìn kìa, đời nào mẹ một mực phải quậy đến mức ai cũng biết mới vừa lòng sao?” hứa hẹn Bích Hoài cau mày nhắc.
Tống Huyền Khanh nhìn quanh đó, phát hiện mang đông đảo người đang nhìn thì mới khiên chế lại.
Bà nhìn Lâm Thanh Diện bằng ánh mắt nham hiểm, nói: “Cậu chỉ mang thời kì năm ngày, năm ngày sau, nếu Bích Hoài chẳng thể tìm được cao ốc văn phòng, vậy thì cuộc hôn nhân của hai người, ko muốn chấm dứt cũng phải chấm dứt!”
nhắc xong, Tống Huyền Khanh đi thẳng vào trong.
Lâm Thanh Diện nheo mắt lại, lẩm bẩm: ko cần đến năm ngày đâu, tương lai tôi sẽ cho mọi người biết, tôi làm cho như thế, rút cuộc là đúng hay sai.
Chương 8: Khách hàng may mắn
Sáng hôm sau, hứa Bích Hoài thức dậy, điểm trang nhẹ, thay 1 bộ đồ công sở sạch sẽ gọn gàng, đứng trước gương chỉnh sửa lại áo xống tóc tai của mình.
Lâm Thanh Diện nhìn dáng vẻ khôn cùng nghiêm trang của hứa hẹn Bích Hoài, cười nói: “Không cần phải găng tay như thế, không phải anh đã kể rồi sao, anh sở hữu 1 người bạn làm cho ở công ty Địa Ốc Thiên Vân, đã chào hỏi trước rồi.”
“Cho dù anh sở hữu người quen trong đấy thật cơ mà người ta cũng ko với khả năng sẽ bán 1 tòa cao ốc văn phòng cho chúng ta sở hữu giá mười lăm tỷ, chuyện này tôi chỉ mang thể nỗ lực đi đàm luận với người ta, hy vọng lúc đó người ta sẽ ko đuổi tôi ra ngoài.” hứa Bích Hoài cũng chẳng hề là không tin Lâm Thanh Diện, mà là vì chuyện này quá cạnh tranh, chẳng phải chuyện cái người như Lâm Thanh Diện sở hữu thể làm được.
Lâm Thanh Diện cũng ko để bụng, cười cười lấy áo khoác giúp hẹn Bích Hoài, rồi đi ra ngoài cộng cô.
2 người chạy tàu điện, Lâm Thanh Diện chở hẹn Bích Hoài, đi thẳng đến công ty Địa Ốc Thiên Vân.
Trong 1 tiệm trà sữa đối diện cao ốc văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân, hứa hẹn Bích Uyên và hứa hẹn Trai Hiệp đang ngồi ở 1 chỗ cạnh cửa sổ, cộng nhìn chăm chăm cổng công ty Địa Ốc Thiên Vân.
“Anh Trai Hiệp, anh nói bữa nay bọn họ sẽ bàn bạc đến chừng độ nào, doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân chắc chắn sẽ không bán 1 toà cao ốc văn phòng cho hẹn Bích Hoài có giá mười lăm tỷ chứ?” hứa Bích Uyên hỏi.
“Đương nhiên, đừng nói là đàm đạo đến mức nào, bữa nay hai người bọn họ muốn bước qua cánh cửa kia cũng đã rất cạnh tranh rồi, khi trước ông nội bảo anh đến chỗ này bàn chuyện cao ốc văn phòng, người ta nghe anh ra giá 2 mươi bốn tỷ đã tức thời đuổi cổ anh ra ngoài, chứ đừng nhắc gì tới hứa Bích Hoài chỉ ra giá mang mười lăm tỷ.” hẹn Trai Hiệp nói chắc như đinh đóng cột.
“Lỡ như người của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân ngẫu nhiên bị điên rồi sao, ví như lỡ như hứa Bích Hoài thật sự tiêu dùng mười lăm tỷ sắm được tòa cao ốc văn phòng kia thì phải khiến sao đây?” hẹn Bích Uyên lại hỏi.
hẹn Trai Hiệp tức thời bật cười, nói: “Khả năng này nó nhỏ như khả năng Lâm Thanh Diện trở thành ông chủ của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân vậy đó, em đừng mang lo chuyện này, bọn họ chẳng thể nào khiến cho được đâu.”
“Nói cũng đúng, nếu Lâm Thanh Diện là ông chủ của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân, vậy thì heo nái cũng mang thể leo cây.” hẹn Bích Uyên cười nhắc.
không lâu sau, Lâm Thanh Diện đã lái xe điện chở hẹn Bích Hoài đến quan nha ty Địa Ốc Thiên Vân rồi.
“Em cười chết mất, lại chạy loại xe điện kia đến đây, bọn họ cũng không sợ bị chê cười à.” hứa Bích Uyên thấy hứa hẹn Bích Hoài và Lâm Thanh Diện xuất hiện tức khắc ôm bụng cười ngặt nghẽo.
hẹn Trai Hiệp cũng cười khẩy, đã sẵn sàng nhìn trò hề của Lâm Thanh Diện và hẹn Bích Hoài rồi.
Sau khi Lâm Thanh Diện giới hạn xe điện lại, ngay lập tức cười nhắc mang hẹn Bích Hoài: “Vào đi, người ta chắc là đang chờ em ấy.”
hứa Bích Hoài nhìn thoáng qua Lâm Thanh Diện rồi nói: “Nếu tôi cứ thế mà đi thẳng vào, người ta sở hữu thể đuổi tôi ra ngoài không?”
“Yên tâm đi, vững chắc sẽ không, tố chất của nhân viên trong đơn vị Địa Ốc Thiên Vân rất khả quan, sẽ không khiến mấy chuyện như đuổi người đâu.” Lâm Thanh Diện đáp.
“Chậc, kể cứ như công ty Địa Ốc Thiên Vân là của anh vậy, viên chức của người ta như thế nào sao anh biết được.” hẹn Bích Hoài trừng mắt nhìn Lâm Thanh Diện.
“Thật ra… doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân đúng là của anh.” Lâm Thanh Diện cười.
“Được rồi, đừng mang đứng đây kể nhảm sở hữu tôi, ví như công ty Địa Ốc Thiên Vân thật sự là của anh thì thấp rồi. Sau này đừng có nằm mê giữa ban ngày phổ biến tương tự nữa. Tôi vào đây.”
hứa Bích Hoài ko còn gì để kể, cô bước vào sảnh doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân.
Lâm Thanh Diện nhìn bóng vía của hứa Bích Hoài, nghĩ thầm anh mang thể thề mang trời, lúc này anh thật sự không sở hữu chiêm bao giữa ban ngày.
hứa Bích Hoài đi vào, tức khắc sở hữu 1 cô gái bước đến, mặt mày tươi cười hỏi cô: “Xin chào, xin hỏi tôi mang thể giúp gì cho cô không?”
“Ừm, tôi là người thân họ hứa, đến sắm giám đốc điều hành của các cô bàn thảo về chuyện tìm cao ốc văn phòng.” hứa hẹn Bích Hoài hơi lo lắng nhắc.
“Thì ra là cô hẹn, giám đốc điều hành của chúng tôi đang chờ cô trong văn phòng, mời cô đi theo tôi.” Cô gái kia vẫn vô cùng lễ phép đề cập.
hứa Bích Hoài mang khá kinh ngạc, không ngờ viên chức ở đây thật sự rất lịch sự y chang như Lâm Thanh Diện đã nói.
Đi theo cô gái kia ko bao lâu thì 2 người đã đến cửa văn phòng giám đốc điều hành rồi.
“Tổng giám đốc đang chờ cô ở bên trong.” Cô gái nhắc rồi rời đi.
hứa Bích Hoài gõ cửa, bên trong ngay lập tức mang ngôn ngữ vẳng ra: “Mời vào!”
hứa Bích Hoài mở cửa bước vào, Lưu Minh đã nhận được lời dặn dò của Lâm Thanh Diện lập tức bước lên đón tiếp, mời hứa hẹn Bích Hoài ngồi sofa.
hẹn Bích Hoài ko ngờ hôm nay cô đến đàm đạo chuyện mua cao ốc văn phòng lại tiện dụng tới tương tự, loại anh tổng giám đốc này nhìn qua với vẻ rất dễ chuyện trò, làm cô với chút lúng túng ko biết nên khiến cho như thế nào.
“Xin chào, tôi là…” hứa hẹn Bích Hoài mở miệng.
“Tôi biết, cô là cô hứa, cô tới vì việc tậu cao ốc văn phòng đúng không, khi trước nhà họ hẹn đã cử người tới đây rồi, nhưng mà vì 1 số nguyên do mà vẫn không mua tòa cao ốc văn phòng kia.”
“Hôm nay cô đến rất đúng lúc, vừa hay công ty của chúng tôi đang đơn vị một chương trình may mắn, vị khách trước hết trong ngày hôm nay tới công ty chúng tôi mua nhà, thây kệ tậu mẫu gì chúng tôi cũng sẽ khuyến mại năm mươi phần trăm, phải đề cập là cô thật sự rất may mắn ấy.”
Lưu Minh cười giải thích, lý do này là do Lâm Thanh Diện đề cập mang anh, là vì ko muốn hẹn Bích hồ nghi ngờ.
hứa Bích Hoài nghe Lưu Minh nói như thế thì trừng to hai mắt, ngạc nhiên nói: “Chương trình may mắn? Thật hay đùa vậy?”
“Đương nhiên là thật, hiện nay cô sở hữu muốn ký luôn hợp đồng đầu tư căn hộ không? Sau khi ký hợp đồng xong thì tòa cao ốc văn phòng lúc trước những cô từng xem sẽ thuộc về nhà họ hứa hẹn.” Lưu Minh cười nói.
hẹn Bích Hoài còn chưa lấy lại tinh thần, cô còn tưởng rằng hôm nay mình phải tốn đầy đủ công sức, phải đàm đạo mang vị tổng giám đốc này cả ngày trời nhưng không ngờ rằng vừa mới tới đã gặp được chương trình may mắn này rồi.
“Nhưng mà lúc trước tôi cũng ko nghe kể bữa nay bên phía công ty sẽ làm chương trình may mắn này mà.” hứa hẹn Bích Hoài hỏi.
“Nếu như đã là hoạt động may mắn thì kèm theo chẳng thể kể, nếu như không sợ là sẽ với 1 đống người vì cướp vị trí đầu tiên tới đơn vị mà phát sinh hỗn loàn mất.” Lưu Minh giải thích.
hứa hẹn Bích Hoài cảm thấy hiện tại cô cũng không nhắc nên lời nữa rồi.
Chương trình may mắn nghe qua thật sự ko đáng tin chút nào, cơ mà lời giải thích của Lưu Minh đúng là ko có lỗ hỗng nào cả.
Tiếp theo, hứa Bích Hoài tiện dụng thỏa thuận dưới sự chỉ dẫn của Lưu Minh, sau đó chuyển khoản số tiền hứa Mạn Tranh đưa cho cô để sắm cao ốc văn phòng vào tài khoản của doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân.
Trước lúc rời đi, Lưu Minh còn dẫn đầu 1 đám nhân viên vui vẻ ra tiễn ‘vị người mua may mắn‘ này.
trong khoảng đầu tới cuối, hứa hẹn Bích Hoài có cảm giác như mình đang nằm mê vậy, cứ ngơ ngơ ngác ngác.
lúc cô cầm hiệp đồng đi ra ngoài, vẫn còn chưa lấy lại tinh thần trong khoảng trong bầu không khí khi nãy.
hai mắt cô cứ nhìn đăm đăm đi thẳng về phía trước, đến trước mặt Lâm Thanh Diện, lẩm bẩm: “Lâm Thanh Diện, tôi trở nên các bạn may mắn của bọn họ, hôm nay người đầu tiên tới doanh nghiệp của bọn họ, mặc xác sắm chiếc gì đều sẽ được ưu đãi năm mươi %, mang phải anh đã biết trước chuyện này bởi thế mới bảo tôi tới đây sớm tương tự không?”
Lâm Thanh Diện nở nụ cười xấu xa nhìn hứa Bích Hoài, sau đó chạng một ngón tay đặt lên môi cô, nói: “Tin tức nội bộ, nhớ giữ bí ẩn.”
Chương 9: Thực hiện lời hứa
hứa Bích Hoài chớp chớp đôi mắt lớn tròn, nhìn Lâm Thanh Diện đang đứng trước mắt, trong lòng thiên nhiên phát sinh 1 dòng cảm giác trong khoảng trước đến giờ chưa từng với.
Ngày hôm qua Lâm Thanh Diện ở trước mặt bao lăm người nhắc rằng cô với thể tìm 1 tòa cao ốc văn phòng sở hữu giá giảm năm mươi phần trăm, bữa nay cô thật sự đã sắm được tòa cao ốc văn phòng mang giá giảm năm mươi phần trăm thật.
Tuy rằng sắm được tòa cao ốc văn phòng mang giá được giảm năm mươi % là bởi vì tổ chức Địa Ốc Thiên Vân tự dưng tổ chức chương trình may mắn, mà nếu như thường có Lâm Thanh Diện, thì e là cô ko bắt kịp chương trình này rồi.
Lần đầu tiên hứa hẹn Bích Hoài với cảm giác an toàn trong khoảng Lâm Thanh Diện, người này quả nhiên không làm cô thất vọng.
“Được rồi, tôi sẽ giữ bí hiểm, anh mau đi đi.” hẹn Bích Hoài kể.
Lâm Thanh Diện cười cười tài xế đi, hẹn Bích Hoài ngồi ở phía sau, đắn đo một khi rồi vươn tay ủ ấp lấy eo Lâm Thanh Diện.
cơ thể Lâm Thanh Diện lập tức cứng đờ, đây là lần đầu tiên hứa hẹn Bích Hoài ấp ủ anh, làm cho anh ko biết nên làm cho như thế nào.
hiện giờ hứa Bích Hoài cũng ko biết phải làm như thế nào, bởi vì sau khi cô ôm Lâm Thanh Diện rồi mới cảm nhận được từng khối cơ bắp cứng rắn ở bụng anh.
cái tên này… không ngờ còn sở hữu cơ bắp nữa?
Tiệm trà sữa.
hứa Bích Uyên vẻ mặt đầy nghi ngờ nhìn về phía hẹn Bích Hoài và Lâm Thanh Diện, không ngờ hứa Bích Hoài lại ra ngoài nhanh như vậy.
“Sao cô ta lại ra nhanh tương tự, trong tay còn cầm cái gì ấy nữa, có lẽ nào thật sự thành công rồi sao?” hẹn Bích Uyên đề cập.
“Không thể nào, em cứ nhìn dáng vẻ mất hồn của hẹn Bích Hoài đi, ví như thật sự giao dịch thành công sao cô ta lại như vậy chứ? chắc chắn là vào ấy kể ko được hai câu đã bị người ta đuổi thẳng cổ ra ngoài rồi.” hẹn Trai Hiệp híp mắt.
“Cái này cũng đúng, mới đi với một lần, sao cô ta có thể thành công được.” hứa hẹn Bích Uyên gật đầu.
“Đi thôi, thương lượng của bọn họ chắc chắn là thất bại rồi, lần này xem thử cô ta ăn kể có ông nội như thế nào.” hẹn Trai Hiệp cười lạnh, sau ấy cộng hẹn Bích Uyên ra khỏi tiệm trà sữa.
Buổi chiều.
biệt thự nhà họ hẹn.
hứa Mạn Tranh lại tập họp rất nhiều thành viên nhà họ hứa lại, bởi vì sáng sớm ông nhận được cuộc điện thoại của hẹn Bích Hoài, kể là với chuyện quan trọng cần tuyên bố.
“Mọi người kể coi bây giờ mới mang một ngày mà hứa Bích Hoài đã đề cập sở hữu chuyện muốn tuyên bố, là muốn trò chuyện gì đây?”
“Còn cần phải đề cập sao, chắc chắn là chuyện không mang cách thức nào tiêu dùng mười lăm tỷ để tậu cao ốc văn phòng của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân rồi.”
“Đúng ấy, tôi đã sớm đoán cô ta ko sở hữu phương pháp nào tiêu dùng mười lăm tỷ để mua cao ốc văn phòng của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân rồi, xem ra lần này cô ta và dòng tên Lâm Thanh Diện vô dụng kia sẽ bị đuổi khỏi nhà họ hẹn chúng ta rồi.”
“Bị đuổi ra mới tốt đó, chút chuyện nhỏ thế này cũng khiến cho ko được, nhà họ hứa hẹn chúng ta ko nuôi đám ăn hại tương tự.”
hẹn Trai Hiệp và hẹn Bích Uyên nghe người tiếp giáp với đang trao đổi, trên mặt cũng nở nụ cười đắc ý, sáng hôm nay 2 người bọn họ chính mắt nhận ra hẹn Bích Hoài bước ra khỏi doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân như người mất hồn, do đó cứng cáp hứa Bích Hoài không sở hữu phương pháp nào làm được chuyện này nên mới nhờ hứa Mạn Tranh tập họp mọi người đến đây.
“Ông nội, ông cho hứa hẹn Bích Hoài thời kì năm ngày, kết quả mới ngày trước tiên cô ta đã từ bỏ, ngay cả một tí suy nghĩ kiên trì cũng ko mang, dòng người thuận lợi bỏ cuộc như thế này phải nên đuổi ra khỏi nhà họ hứa chúng ta từ sớm rồi.” hứa Trai Hiệp ngồi cạnh hứa Mạn Tranh đề cập.
Sắc mặt hẹn Mạn Tranh lúc này cũng với chút khó coi, ông nghe thấy các lời bàn tán của mọi người trong phòng khách, cũng cho là hứa hẹn Bích Hoài bất chợt bảo quy tụ người thân họ hứa hẹn lại là vì ko có cách thức nào tìm được tòa cao ốc văn phòng kia, do đó định tuyên bố bỏ cuộc.
“Hừ, đúng là thứ không nên thân mà, ví như cô ta thật sự cứ như thế mà bỏ cuộc, vậy thì nhà họ hứa đúng là ko với cách nào tiếp tục cho cô ta ở lại nữa.” hứa Mạn Tranh hừ lạnh.
Rất nhanh, cửa to biệt thự lại mở ra, hứa hẹn Bích Hoài và Lâm Thanh Diện trong khoảng bên ngoài bước vào.
Mọi người lập tức lặng yên lại, đều quay đầu sang nhìn 2 người.
Cả căn biệt thự đều ngập tràn trong bầu ko khí vui sướng khi thấy người khác gặp nạn, đầy đủ mọi người đều cười khẩy nhìn hẹn Bích Hoài và Lâm Thanh Diện.
hứa Trai Hiệp đứng lên, nhìn hứa hẹn Bích Hoài cười nói: “Hứa Bích Hoài, cho dù hôm nay cô không thể thương lượng thành công thì cô vẫn có thể chờ đến mai sau thử lại lần nữa mà, cô chỉ mới thử một lần độc nhất vô nhị đã bỏ cuộc, chuyện này không đáp ứng có đạo lý càng vướng mắc càng phải kiên cường mà ông nội đã từng bảo ban.”
“Loại người như chị đó mà còn kiên cường lúc vướng mắc sao, cũng ko nhìn xem ai đang đứng kế bên chị ấy, chính là tên vô dụng nhất trong Hồng Thành đấy, e là hứa hẹn Bích Hoài đã sớm bị tên vô bổ này lây bệnh rồi.” hẹn Bích Uyên cười nhạo.
hứa hẹn Bích Hoài thờ ơ đi tới trước mặt hứa Mạn Tranh, trong tay còn cầm bản hiệp đồng vừa mới ký xong ban sáng.
“Hứa Bích Hoài, tôi thấy cô cũng đừng đứng trước mặt ông nội nài nỉ xin tha nữa, ko thương lượng thành công thì chính là ko thương lượng thành công, cô biến đi ngay đi.” hứa hẹn Trai Hiệp ko chút kiêng dè gì đề cập thẳng.
hứa hẹn Bích Hoài quay đầu liếc nhìn anh, lạnh lùng nói: “Ai nhắc với anh rằng tôi đàm phán ko thành công hả?”
“Sao nào, dễ thường cô định kể rằng cô đã đàm phán thành công rồi? Sáng bữa nay chính mắt tôi nhận ra cô bước ra khỏi công ty Địa Ốc Thiên Vân như người mất hồn, hơn nữa dựa vào năng lực của cô cũng hoàn toàn ko có khả năng đàm phán thành công!” hứa Trai Hiệp mặt mũi tự tín đáp.
“Vậy chỉ sợ là làm anh thất vẳng rồi, tôi nhờ ông nội tụ họp mọi người lại đây là vì muốn thông tin, tôi đã tậu được tòa cao ốc văn phòng của đơn vị Địa Ốc Thiên Vân rồi.” hẹn Bích Hoài kể.
Mọi người kinh ngạc hoảng sợ, ko ngờ hẹn Bích Hoài lại nói đã tậu được rồi.
“Không thể nào! hứa hẹn Bích Hoài, cô đừng coi bọn tôi là người ngu, hiện giờ mới với 1 ngày, sao cô mang thể sắm được toà cao ốc văn phòng kia được?” hứa Trai Hiệp trừng mắt quát hứa Bích Hoài.
“Đúng vậy đấy ông nội, hẹn Bích Hoài không chỉ ko có năng lực mà còn định nói dối lừa gạt ông, chị đấy xem mọi người là người ngu hết à, ông nhanh đuổi chị đó đi đi!” hứa hẹn Bích Uyên cũng nhắc theo.
hứa Bích Hoài ko phải dao động, đưa bản hiệp đồng trong tay ra.
“Ông nội, đây là giao kèo con sắm tòa cao ốc văn phòng kia, mời ông xem.”
Mọi người ngay tức khắc trợn tròn hai mắt, ko ngờ hứa Bích Hoài lại còn với được hợp đồng về.
hai người hứa Trai Hiệp và hứa hẹn Bích Uyên cũng mặt đầy nghi ngờ nhìn chăm chăm phần hiệp đồng kia, ví như đây là thật, vậy cho dù bọn họ với bôi nhọ phổ thông thế nào thì cũng vô ích.
hứa Mạn Tranh nhận bản giao kèo, trang nghiêm nhìn, sau khi thấy bên trong còn sở hữu dấu mộc của tổ chức Địa Ốc Thiên Vân liền tức thời biết hiệp đồng này là thật, trên mặt ngay lập tức nở nụ cười.
“Được! Bích Hoài, lần này con làm rất tốt, mang thể tậu được tòa cao ốc văn phòng của doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân mang giá mười lăm tỷ, đúng là đáng khen, sau này lương bổng của con tăng gấp đôi, tiền thưởng nâng cao thêm mười phần trăm.” hẹn Mạn Tranh vui vẻ nhắc.
hứa hẹn Trai Hiệp và hứa hẹn Bích Uyên đều tỏ vẻ rất khó tin, hứa hẹn Trai Hiệp sở hữu chút sốt ruột nói: “Ông nội, giao kèo này có nhẽ là do cô ta khiến fake, ông đừng có bị cô ta lừa.
hẹn Mạn Tranh ngay tức thì hừ lạnh, liếc nhìn hứa hẹn Trai Hiệp nói: “Sao nào, không lẽ con cho rằng ông già lão mắt mờ rồi, không biết phân biệt hiệp đồng thật hay giả sao?”
hứa Trai Hiệp tức tốc hiểu, bản hiệp đồng hứa Bích Hoài đưa là thật, lập tức ỉu xìu.
“Được rồi, chuyện lần này Bích Hoài làm rẻ lắm, sau này mấy đứa nhớ noi gương của con bé, không còn việc gì nữa, mọi người giải tán đi.” hứa hẹn Mạn Tranh đề cập.
“Chờ đã!”
khi này sở hữu 1 giọng đề cập vang lên, chính là Lâm Thanh Diện.
hứa Mạn Tranh nhìn Lâm Thanh Diện hỏi: “Sao nào, cậu còn sở hữu chuyện gì nữa?”
Lâm Thanh Diện cười, nhìn hứa Trai Hiệp mở mồm nói: “Ông nội đúng là người dễ quên thật đấy, hôm qua con đã cá cược sở hữu hứa Trai Hiệp, chỉ cần Bích Hoài mang thể mua được 1 tòa cao ốc văn phòng sở hữu giá mười lăm tỷ thì anh ta phải quỳ xuống xin lỗi Bích Hoài.”
“Bây giờ Bích Hoài đã khiến được, có phải cũng nên để hứa hẹn Trai Hiệp thực hành lời hứa hẹn không?”
Chương 10: Triển lãm đồ Cổ
hẹn Trai Hiệp ngay lập tức trợn mắt, không nghĩ ngợi đã rống lên mang Lâm Thanh Diện: “Bà mẹ anh ở đây nói xằng đề cập bậy gì thế? đấy chẳng qua chỉ là câu kể đùa mà thôi, cho dù hẹn Bích Hoài đúng là tậu được tòa nhà văn phòng kia thì thế nào? Tôi thật sự phải quỳ xuống xin lỗi cô ta sao? Tôi thấy cũng chỉ mang 1 thằng ranh vô dụng như cậu mới xem chuyện đùa này là thật mà thôi.”
Lâm Thanh Diện hơi híp mắt lại, giọng nói đột nhiên trở thành lạnh lẽo hơn phổ thông, anh đựng cao giọng nói: “Lúc đó là do chính anh mở mồm nhờ ông nội làm chứng vụ cá cược này đấy. hiện tại anh thua rồi liền đề cập đây chỉ trò đùa, chẳng lẽ anh cũng đang nói ông nội là trò đùa sao?”
hứa hẹn Trai Hiệp tương đối nóng nảy, mở mồm nói: “Cậu đừng có tùy nhân thể bôi nhọ tôi, sao tôi mang thể nói ông nội là trò cười được chứ?”
“Anh hoàn toàn ko kính trọng ông nội, bảo ông nội làm cho chứng chọ vụ cá cược này hiện nay anh muốn đổi ý liền đổi ý, đây ko phải xem ông nội là trò cười thìa là gì? hẹn Trai Hiệp, chẳng lẽ anh muốn đè đầu cưỡi cổ ông nội, để cho Các bạn họ hứa hẹn này đều nghe lời anh sao?” Lâm Thanh Diện gằn từng câu từng chữ hỏi.
tức thì sắc mặt của hẹn Trai Hiệp trắng bệch, anh ta ko ngờ Lâm Thanh Diện lại chụp cho anh ta dòng tội to như thế, nên anh ta tạm bợ ko biết phải phản bác như thế nào.
Chuyện mà hứa hẹn Mạn Tranh để ý nhất ấy là nắm quyền kiểm soát sở hữu nhà họ hứa hẹn. Còn chuyện ông ta ghét nhất chính là nhà họ hẹn sở hữu người dám khinh thường oai nghiêm của mình, thành ra sau khi nghe được mấy lời này của Lâm Thanh Diện, ông ta tức thời trừng mắt nhìn hứa hẹn Trai Hiệp.
hiện nay mọi người trong nhà họ hứa đều đang nhìn chằm chặp, ví như anh ta thật sự xem vụ cá cược này là chuyện đùa vậy thì sau này ông ta sẽ ko còn uy nghiêm của gia chủ nhà họ hẹn nữa.
“Trai Hiệp, có chơi sở hữu chịu, đàn ông con trai phải dám làm cho dám chịu. nếu con đã thua rồi thì phải thực hành ký hợp đồng, đàn ông nhà họ hẹn chúng ta sẽ ko khiến chuyện tráo chác vô liêm sỉ như vậy.” hứa Mạn Tranh nhắc.
“Nhưng mà ông nội…” hẹn Trai Hiệp hoàn toàn không tình nguyện.
“Không nhưng nhị gì cả, quỳ xuống xin lỗi hứa hẹn Bích Hoài mau, đừng hoang toàng thời gian của mọi người nữa.” hứa hẹn Mạn Tranh gằn giọng.
hẹn Trai Hiệp biết chuyện này đã hết tuyến phố đàm phán, anh ta chỉ biết nhìn Lâm Thanh Diện với ánh mắt oán hờn, sau đó đi tới trước mặt hứa Bích Hoài.
hẹn Bích Hoài ngẩng đầu lên, cô biết đây là thời khắc mà Lâm Thanh Diện đã giành được cho mình, cô phải tỏ thái độ mà mình nên với.
Dưới ánh nhìn chú tâm của mọi người, hẹn Trai Hiệp quỳ gối trước mặt hứa Bích Hoài, cúi đầu nói: “Xin lỗi.”
“Chỉ mong anh mang thể nhớ lâu một chút.” hứa Bích Hoài đáp lại một câu.
hẹn Trai Hiệp nghiến răng, siết chặt quả đấm, phản ứng đứng bật dậy, nhìn hứa Bích Hoài có vẻ mặt ngập tràn ác ý sau đấy quay đi, trở lại kế bên hứa Mạn Tranh.
hôm nay cứng cáp là ngày điếm nhục nhất của anh ta.
Trong mắt anh ta ngập tràn lửa hận, anh ta nhất quyết sẽ trả mối thù này.
Bỗng hứa hẹn Trai Hiệp như mường tượng chuyện gì, trên mặt ngay lập tức lộ ra nụ cười gian ác, anh ta nói mang hứa Mạn Tranh: “Ông nội, cách đây không lâu chẳng hề ông đang mua địa điểm doanh nghiệp triển lãm đồ cổ của mình sao? nếu như hứa hẹn Bích Hoài có thể dùng mười lăm tỷ để sắm tòa nhà văn phòng của công ty Địa Ốc Thiên Vân thì chứng tỏ cô ta đúng là rất mang năng lực, con rất kính nể, hoàn toàn bị thuyết phục.”
“Chi bằng bảo cô ta đi mượn biệt thự Thiên Vân làm cho địa điểm tổ chức triển lãm đồ cổ cho ông nội đi, như vậy mới biểu đạt được sang trọng của ông nội.”
hẹn Bích Uyên đứng ở kế bên ngay tức khắc trông thấy được ý đồ của hẹn Trai Hiệp, con người đảo tròn, cô ta phụ họa: “Đúng đó ông nội. những đồ cổ kia của ông đều là vật phẩm hiếm sở hữu trên nhân gian, giả dụ muốn tổ chức triển lãm thì phải sắm được 1 địa điểm mạnh. Mà ngày nay nhìn khắp Hồng Thành cũng chỉ mang biệt thự Thiên Vân mới xứng. hứa hẹn Bích Hoài có thể bỏ ra mười lăm tỷ để tậu tòa nhà văn phòng kiên cố cũng mang thể mượn được biệt thự Thiên Vân cho ông nội, không bằng chúng ta cũng giao chuyện này cho chị đấy khiến đi.”
hứa Bích Hoài nghe được lời của hai người thì biến sắc, không ngờ hứa Trai Hiệp lại báo thù nhanh như thế, bảo cô đi mượn vi la Thiên Vân?
Cô với thể sử dụng mười lăm tỷ để tậu tòa nhà văn phòng là vì vừa hay đơn vị Thiên Vân người ta có doanh nghiệp chương trình còn vi la Thiên Vân kia lại là chỗ ở của chủ toạ tổ chức bất động sản Thiên Vân, cô khiến sao mang thể đi mượn biệt thự Thiên Vân cho hẹn Mạn Tranh doanh nghiệp triển lãm đây?
Cả đời hứa hẹn Mạn Tranh thích thể diện hão, ông ta thích nhất số đồ cổ của mình, hơn nữa vẫn luôn cho rằng mấy thứ mà mình cất giữ đều là hàng thượng đẳng.
Ông ta đã muốn đơn vị buổi triển lãm đồ cổ trong khoảng lâu rồi, hơn nữa nhất định phải công ty ở chỗ cao cấp nhất, như vậy ông ta mới nở mày nở mặt được.
khi này nghe hứa hẹn Trai Hiệp và hứa Bích Uyên nhắc như vậy, ông ta cảm thấy quả thực chỉ có vi la Thiên Vân mới xứng sở hữu những thứ đồ cổ kia của ông ta.
hứa hẹn Mạn Tranh nhìn hứa hẹn Bích Hoài, cười nói: “Bích Hoài, nếu như đã kể đến chuyện này thì con giúp ông mượn biệt thự Thiên Vân dùng tạm vài ngày. Con mới mua tòa nhà văn phòng của bọn họ ông tin rằng họ sẽ cho mượn đó.”
hẹn Bích Hoài vội vàng nói: “Ông nội, biệt thự Thiên Vân là tài sản riêng của ông chủ doanh nghiệp Địa Ốc Thiên Vân, con sợ người ta sẽ ko cho chúng ta mượn đâu.”
“Sao lại không cho chúng ta mượn? Chúng ta đã ủng hộ chuyện làm ăn của bọn họ hơn nữa nhà họ hứa chúng ta cũng chẳng hề là 1 gia tộc thấp kém, cho dù là ông chủ của biệt thự Thiên Vân cũng sẽ nể mặt. Ông nội tin tưởng năng lực của con cho nên ông sẽ giao toàn quyền cho con toan tính chuyện triển lãm đồ cổ này.” hẹn Mạn Tranh ra lệnh.
hứa Trai Hiệp và hứa Bích Uyên cười trên sự thống khổ của hứa hẹn Bích Hoài. 2 người họ đều kiên cố hẹn Mạn Tranh sẽ cho rằng vi la Thiên Vân rất dễ mượn, vì vậy mới đào loại hố này cho hẹn Bích Hoài nhảy đầm vào.
“Biệt thự Thiên Vân là tài sản riêng của chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Vân, cho tới hiện tại vẫn chưa nghe nói cho người nào mượn cả, lần này tôi xem cô phải khiến cho sao?” hứa Trai Hiệp cười giễu nói.
hứa Bích Hoài còn muốn giải thích với hứa Mạn Tranh nhưng lúc này điện thoại di động của cô trùng hợp rung lên, cô lấy ra xem phát hiện ấy là tin nhắn của Lưu Minh, tổng giám đốc tổ chức Địa Ốc Thiên Vân gởi tới.
hôm qua khi sắm xong tòa nhà văn phòng 2 người sở hữu thảo luận số điện thoại liên lạc.
trông thấy tin nhắn của Lưu Minh gởi tới, hẹn Bích Hoài ngay tức thì ngây người.
“Cô hứa hẹn, trưa bữa qua tôi đã quên nói sở hữu cô rồi, chủ tịch của chúng tôi nghe nhắc ông nội của cô muốn sắm địa điểm công ty triển lãm đồ cổ, ví như cô cần thì chủ tịch của chúng tôi, cũng chính là chủ nhân của vi la Thiên Vân có thể cho các cô mượn biệt thự Thiên Vân xem như cảm ơn cô đã ủng hộ việc làm cho ăn của công ty Địa Ốc Thiên Vân chúng tôi.”
Chuyện hứa hẹn Mạn Tranh muốn doanh nghiệp triển lãm đồ cổ cũng chẳng phải là bí mật gì, chỉ cần hỏi thăm một tẹo thì sẽ biết, chỉ là cô không ngờ chủ sở hữu của vi la Thiên Vân kia lại ưng ý cho mượn biệt thự.
Cô ngơ ngác nhìn Lâm Thanh Diện đang đứng ở bên kia, phát hiện anh đang nở nụ cười ẩn ý sâu xa.
hứa hẹn Trai Hiệp thấy hứa hẹn Bích Hoài đang ngây ra thì cười khinh khỉnh nói: “Hứa Bích Hoài, chuyện vi la Thiên Vân cô phải làm nhanh đó, nếu như làm cho chậm trễ buổi triển lãm đồ cổ của ông nội, cô sẽ trở thành tù nhân của nhà họ hẹn chúng ta.”
hẹn Bích Hoài ngước đầu lên nhìn hứa hẹn Trai Hiệp rồi tự dưng mỉm cười.
“Chuyện này không đến lượt anh lo.”
“Bởi vì tôi đã mượn được vi la Thiên Vân rồi!”
2. Xem thêm các chương bộ truyện rể quý trời cho mới nhất
- Chương 11: Biệt thự thiên vân
- Chương 12: Trái tim thần venus
- Chương 13: Gọi lý huỳnh thái ra đây gặp tôi
- Chương 14: Lâm thanh diện, một người thâm sâu khó đoán
- Chương 15: Trân trọng kính mời cô hứa bích hoài!
- Chương 16: Chủ nhân của biệt thự thiên vân
- Chương 17: Hóa ra là anh!
- Chương 18: Nực cười
- Chương 19: Bẻ gãy ngón tay
- Chương 20: Anh nằm trên đất cứng có ngủ được không?
- Chương 21: Để hứa bích hoài bồi thường cho anh
- Chương 22: Nắm trong tay thế giới ngầm của hồng thành
- Chương 23: Đủ cho mày chết một trăm lần
- Chương 24: Đương nhiên là xử mày rồi!
- Chương 25: Từ nay hồng thành không còn tồn tại ba thiên vương nữa
- Chương 26: Mua lại cả cái cửa hàng này
- Chương 27: Ngậm cái mồm thối tha của cô vào
- Chương 28: Để anh ta ngủ trên giường?
- Chương 29: Tôi có chứng cứ
- Chương 30: Em còn có tôi
- Chương 31: Truyền nhân cái bang
- Chương 32: Tay nghề xoa bóp của lâm thanh diện
- Chương 33: Phòng livestream dousha
- Chương 34: Phần thưởng một tỷ rưỡi
- Chương 35: Giúp cậu thanh toán hết hóa đơn rồi
- Chương 36: Mọi người là khách quý của tiệm chúng tôi
- Chương 37: Đem bán ti vi rồi
- Chương 38: Giúp em xoa bóp một chút
- Chương 39: Vu oan
- Chương 40: Quyết tâm
- Chương 41: Dọa tè ra quần
- Chương 42: Là lâm thanh diện đòi về
- Chương 43: Triệu tam linh
- Chương 44: Eq của anh thấp tôi không trách anh
- Chương 45: Đồng hồ Trị giá 1 tỷ 140 triệu
- Chương 46: Làm mọi người thay đổi ánh nhìn
- Chương 47: Trần tài anh
- Chương 48: Một chiêu là đủ
- Chương 49: Nhớ cậu muốn chết
- Chương 50: Cánh tay này lại là của tôi rồi
- Chương 51: Có ai ăn hiếp người khác như cậu không?
- Chương 52: Con thấy cậu ta giống một tên vô dụng không?
- Chương 53: Họp lớp
- Chương 54: Bị anh nói trúng rồi
- Chương 55: Đồng hồ Của anh ta là đồ đi trộm
- Chương 56: Em chia đôi với anh
- Chương 57: Bữa cơm năm trăm bốn mươi triệu
- Chương 58: Đổ xúc xắc
- Chương 59: Nói thật hay mạo hiểm
- Chương 60: Giọng hát của lâm thanh diện