Đọc truyện cục cưng có chiêu phiên dịch full Tiếng Việt

Bạn đang đọc truyện cục cưng có chiêu của tác giả Vi Lan Tử chiêu tập, khi Thẩm Hạ Lan nhận được que thử thai, trong lòng cô khôn cùng hạnh phúc. Cô đấy với thai! có thai con của Diệp An Tuấn! hôn phối ba năm, cuối cùng cô cũng với thai đứa con của anh, điều này đích thực ko dễ dàng đối với Thẩm Hạ Lan. Cô mừng ranh cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nóng lòng muốn báo tin đáng mừng này cho Diệp Ân Tuấn, nhưng lại nhận ra 1 bóng người thân thuộc đi ngang qua ngã tư. Sở Anh Lạc? Mối nguồn cơn của Diệp An Tuấn! Cô đấy đã trở lại!

Thẩm Hạ Lan bước nhanh đến, phát hiện Diệp Ân Tuấn lẽ ra phải ở công ty đang ở bên cạnh, cẩn thận đỡ lấy cô. Bụng cô cũng to hơn năm tháng. “An Tuấn, tôi không sao, anh không cần bít tất tay, đứa bé ko sao.” “Anh vẫn nên rà soát một chút mới im tâm, dù sao đứa trẻ trong bụng tôi cũng là cháu trưởng của nhà họ Diệp, chẳng thể có bất kỳ sơ sểnh nào được.” Chu Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh tượng này làm Thẩm Hạ Lan vô cùng đau lòng. “Các cậu đang làm gì vậy?”

Truyện tranh cục cưng có chiêu

1. Đọc truyện cục cưng có chiêu mới nhất full Tiếng Việt

Chương 1: HAI CHÚNG TA NÊN KẾT THÚC RỒI

lúc Thẩm Hạ Lan lấy được giấy khám thai, trong lòng cực kỳ vui mừng.

Cô mang thai rồi!

sở hữu thai con của Diệp Ân Tuấn!

hôn phối ba năm, cuối cùng cô cũng sở hữu thai con của anh, điều này thật sự rất ko dễ dàng sở hữu Thẩm Hạ Lan.

Cô vui vẻ cầm giấy khám thai đi ra ngoài, nôn nóng muốn nói tin tức tốt này với Diệp Ân Tuấn, lại nhận ra một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua ngã rẽ.

Sở Anh Lạc?

Mối ngành ngọn của Diệp Ân Tuấn! Cô ta trở về rồi!

Thẩm Hạ Lan chóng vánh đi tới, phát hiện Diệp Ân Tuấn vốn nên ở tổ chức lại đang bên cạnh cô ta, tỷ mỉ dìu cô ta. Bụng của cô ta cũng đã lớn hơn năm tháng rồi.

“Ân Tuấn, em không sao, anh ko cần bít tất tay, con rất khoẻ.”

“Vẫn nên kiểm tra một tí mới lặng tâm được, dù sao đứa con trong bụng em cũng là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp anh, chẳng thể với chút vô ý nào được.”

Sở Anh Lạc cười tươi như hoa, Diệp Ân Tuấn dịu dàng như nước, cảnh này làm Thẩm Hạ Lan khôn xiết đớn đau.

“Các người đang làm gì thế hả?”

Thẩm Hạ Lan siết chặt giấy khám thai trong tay, móng tay xuyên qua tờ giấy đâm vào lòng bàn tay, cũng không bằng một phần vạn sự đớn đau trong lòng cô.

Cô trời sinh thể hàn, vì sinh 1 đứa con cho Diệp Ân Tuấn, ba năm nay đã uống biết bao lăm thuốc, khám bác sĩ bao nhiêu lần, có mấy lần còn suýt chút mất mạng, không ngờ vào ngày biết mình mang thai lại mang thể trông thấy Sở Anh Lạc đã có thai con của Diệp Ân Tuấn.

“Sao cô lại ở đây?”

Diệp Ân Tuấn bất chợt nhíu mày, ánh mắt dịu dàng như nước lúc nãy cũng trở nên sắc bén hờ hững, giống như nhiệt độ tiếp giáp với cũng lạnh đi mấy phần.

Thẩm Hạ Lan thấy thái độ sớm muộn của anh, không nhịn được tiến lên chất vấn.

“Sao tôi lại ở đây? Diệp Ân Tuấn, tôi là vợ anh, ngày nay anh đến khám thai sở hữu bồ lại còn không biết xấu hổ hỏi sao tôi lại ở đây?”

Chất vấn của cô dẫn tới sự chú ý của người xung quanh.

Sở Anh Lạc bất chợt uất ức khóc lên.

“Ân Tuấn, xin lỗi, là em liên luỵ đến anh, giả dụ em không về, ko kể mang anh sự tồn tại của đứa nhỏ, hoặc em nhẫn tâm phá đứa con này đi, có lẽ sẽ không để Hạ Lan hiểu lầm. Xin lỗi, đều là lỗi của em.”

đề cập xong, Sở Anh Lạc xoay người bỏ chạy.

“Tống Đình, đi theo cô Sở, kỹ lưỡng bụng của cô đó. giả dụ đứa nhỏ trong bụng cô ấy xảy ra vấn đề gì, tôi sẽ xử lý cậu.”

Giọng kể của Diệp Ân Tuấn với theo chút nôn nóng, trợ lý Tống Đình kế bên anh mau chóng đuổi theo.

Thẩm Hạ Lan chỉ cảm thấy khó thở, Diệp Ân Tuấn chưa bao giờ để ý cô như thế.

“Diệp Ân Tuấn, tên khốn này!”

Cô nâng tay lên muốn tát mạnh Diệp Ân Tuấn 1 dòng, ko ngờ lại bị anh chặn lại giữa chừng, sức lực kia làm Thẩm Hạ Lan đau tới hơi nhíu mày.

“Thẩm Hạ Lan, ba năm trước lúc cô dựa vào mánh lới bò lên giường tôi, làm tôi không thể ko cưới cô, cô nên biết cuộc hôn nhân này tôi chẳng thể cho cô tình cảm cô muốn. Tôi cảnh cáo cô, đứa nhỏ trong bụng Sở Anh Lạc khôn xiết quý giá, là cật ruột của nhà họ Diệp chúng tôi, nếu cô dám làm cho chuyện bỉ ổi gì với cô ấy, cô đừng trách tôi ko nghĩ đến tình cảm vợ chồng.”

kể xong, Diệp Ân Tuấn hất tay cô ra.

Thẩm Hạ Lan chẳng thể đứng vững, lảo đảo suýt chút té ngã, cô vội vàng đỡ lấy vách tường kế bên, giấy khám thai trong tay rơi xuống ngay trước mặt Diệp Ân Tuấn.

“Cô mang thai rồi?”

Đáy mắt Diệp Ân Tuấn thoáng hiện lên nét ngạc nhiên.

Thẩm Hạ Lan lại bật cười, nước mắt bắt đầu rơi xuống.

“Anh quan tâm sao? Ba năm trước tôi từng giảng giải sở hữu anh, nhưng anh không tin. Cho dù tôi đào tim móc phổi với anh, anh cũng nhắm mắt xuôi tay khiến cho ngơ. hiện giờ mối đầu đuôi của anh còn sinh con cho anh rồi. Diệp Ân Tuấn, tôi yêu anh, nhưng tôi cũng có lòng tự tôn và kiêu ngạo! Đứa nhỏ này tôi sẽ phá, hai chúng ta cũng nên chấm dứt thôi.”

Tim Thẩm Hạ Lan như bị dao cắt, lại dứt khoát xoay người rời đi.

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn chợt trở nên nặng nằn nì.

Anh bước nhanh lên bế lấy Thẩm Hạ Lan, đi nhanh ra ngoài bệnh viện.

“Thẩm Hạ Lan, cô cho rằng mình là ai? Ép tôi cưới cô là cô, ngày nay đề cập không cần đứa nhỏ cũng là cô, cô thật sự cho rằng Diệp Ân Tuấn tôi dễ chịu, mặc cho cô bỡn cợt trong lòng bàn tay đúng không? Tôi cho cô biết, đứa nhỏ này phá hay giữ là do tôi quyết định!”

“Diệp Ân Tuấn, anh buông tôi ra! Đây vốn là con của tôi, không liên quan gì tới anh cả!”

Thẩm Hạ Lan tức giận liên tiếp giãy dụa, lại ko thoát khỏi trói buộc của anh.

“Con của cô? ko với tôi, cô sở hữu thể sinh sản vô tính sao? Thẩm Hạ Lan, tốt nhất cô đừng sinh sự mang tôi vào lúc này!”

Đôi mắt phượng xinh đẹp của Diệp Ân Tuấn đột nhiên nheo lại, tương đối thở ác liệt khiến người ta khó thở lập tức bao phủ khắp quanh đó, làm người ta cảm thấy khôn cùng áp lực.

Đúng khi này, điện thoại của anh ngẫu nhiên reo lên.

Vì tiện thể nghe máy, Diệp Ân Tuấn buông Thẩm Hạ Lan xuống, nhưng 1 tay vẫn giữ lấy cô, khôn cùng bá đạo.

Thẩm Hạ Lan ko nhịn được hơi đau khổ.

Lần nào cô cũng với một mẫu ảo giác, cảm thấy ít phổ thông gì Diệp Ân Tuấn cũng với quan tâm tới mình, giống như hiện giờ vậy.

“Cậu nhắc gì? Anh Lạc muốn tự sát? canh chừng cô đấy, tôi đến ngay!”

Diệp Ân Tuấn thiên nhiên trở thành găng, trái tim vừa mang chút rét mướt của Thẩm Hạ Lan cũng bắt đầu lạnh đi.

Chương 2: DIỆP ÂN TUẤN ANH THẬT TÀN NHẪN

“Thẩm Hạ Lan, cô về trước đi, chuyện này tôi sẽ nói với cô sau.”

Diệp Ân Tuấn quắp máy, nhíu chặt mày với nhau, trong mắt rõ ràng có theo lo lắng và sốt ruột, những xúc cảm này cũng ko phải cho người làm cho vợ là cô.

Thẩm Hạ Lan hững hờ đẩy anh ra.

“Anh đi đi, dù sao cô ta quan yếu hơn với anh.”

Nhưng trái tim cô lại đang chảy máu.

Diệp Ân Tuấn còn muốn nói gì ấy, rốt cuộc lại không kể gì cả, chỉ bắt xe taxi, đưa cô lên xe rồi hấp tấp rời khỏi.

Thẩm Hạ Lan ko nhịn được cười khổ.

Người đàn ông khi nào trong lòng cũng nhớ đến người khác như thế, cuộc hôn nhân như vậy, rốt cục cô còn ý nghĩa gì để tiếp tục bền chí chứ?”

Sau khi về nhà, giúp việc chào hỏi Thẩm Hạ Lan, cô đều như chơi nghe thấy.

Cô nhìn phòng ngủ hai màu trắng đen hoàn toàn ko có sự tham dự của mình, trùng hợp cảm thấy mình như 1 chú hề vậy. Còn cuộc hôn nhân của cô thì như một vở kịch, bây giờ thật sự nên kết thúc rồi.

Thẩm Hạ Lan đợi Diệp Ân Tuấn 1 đêm.

một cuộc điện thoại anh cũng ko gọi về. Sự thờ ơ như thế giống như kim đâm vào lòng cô vậy.

“Cục cưng, xin lỗi, mẹ chẳng thể nào cho con một gia đình phần đông. Nhưng con yên tâm, sau này mẹ sẽ yêu thương con gấp bội.”

Thẩm Hạ Lan nước mắt đầy mặt, lại ký tên lên đơn ly hôn đã đánh máy cả đêm.

Mỗi 1 bút đều như rạch vào lòng cô, khiến cho máu chảy dầm dề.

Thẩm Hạ Lan ký tên xong, tháo nhẫn kết hôn Diệp Ân Tuấn đưa cho cô xuống, đặt lên đơn ly hôn.

Trước đây cô từng xem loại nhẫn này như báu vật, ba năm, nhẫn đã sớm để lại dấu tích trên ngón tay của cô, hiện giờ dỡ xuống, dấu tích vẫn tồn tại, giống như tình ái của cô mang Diệp Ân Tuấn vậy, để lại dấu vết, làm cách thức nào cũng không xoá đi được.

Thẩm Hạ Lan cảm thấy mình rất vô ích, cô sợ mình lại mềm lòng, dứt khoát xách hành lý rời khỏi nhà.

“Bà chủ, cô Sở không được khoẻ, giám đốc điều hành Diệp ở bên cô đó. tổng giám đốc Diệp căn dặn chúng tôi đưa bà chủ ra nước ngoài, ngày nay sẽ lên đường.”

Thẩm Hạ Lan vừa bước ra ngoài đã thấy vệ sĩ của Diệp Ân Tuấn chặn trục đường cô, lời nói ra khiến Thẩm Hạ Lan nổi xung.

“Dựa vào mẫu gì muốn tôi ra nước ngoài? Tôi không đi!”

“Xin lỗi bà chủ, tổng giám đốc Diệp nhắc loại này không hề do cô quyết định!”

Vệ sĩ nhắc xong thì vội vàng tiến lên, vỗ một cái khiến Thẩm Hạ Lan hôn mê, kéo cô lên xe.

Cô bị người ta kéo tới 1 nhà kho, sau đó áo xống bị cởi ra, 1 người đàn ông nằm bên cạnh âu yếm cô. Camera bên cạnh răng rắc chụp xuống, các phong độ lúng túng đều bị chụp một lần.

“Cô Sở, gần như đã khiến xong rồi.”

Sau lúc người bên cạnh chụp xong rất nhiều thì gọi điện thoại cho Sở Anh Lạc.

Sở Anh Lạc cười lạnh nói: “Tốt lắm, lát nữa đăng mấy tấm ảnh này lên mạng, tôi không tin Ân Tuấn còn cần một người đàn bà cắm sừng mình khiến cho vợ, sau khi ra ngoài xử lý sạch sẽ chuyện này.”

“Vâng.”

Người đàn ông hớt tóc máy xong thì đổ dầu hoả xung quanh nhà kho, sau đấy châm lửa.

Ngọn lửa dần bốc lên, nhiệt độ ko khí quanh đó nóng hầm hập, làm cho người ta cảm thấy khó thở.

Thẩm Hạ Lan thức giấc lại trong hôn mê, quanh đó đã là 1 biển lửa. Khói đặc làm cho cô sặc đến ko mở miệng được, ngọn lửa lại vô tình cắn nuốt lấy cô.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Thẩm Hạ Lan ko thèm để ý việc cả người mình trần truồng, quơ cây gậy kế bên đập lên cửa nhà kho, lại nghe thấy tiếng vệ sĩ vang lên bên ngoài.

“Bà chủ, thật xin lỗi, đông đảo chuyện này đều là giám đốc điều hành Diệp dặn dò. Cô lặng tâm đi đi, giám đốc điều hành Diệp sẽ chọn 1 ngôi tuyển mộ thấp nhất cho cô.”

Thẩm Hạ Lan khựng lại.

Là Diệp Ân Tuấn muốn cô chết?

Vì sao?

có lẽ nào vì cô và Sở Anh Lạc đều có thai sao? Vì anh muốn cho Sở Anh Lạc vị trí bà Diệp, cho con của bọn họ xây dựng thương hiệu danh chính ngôn thuận ư?

Diệp Ân Tuấn, anh thật độc ác!

Ngay cả con ruột của mình mà anh cũng không tha phải không?

Thẩm Hạ Lan cảm thấy khôn xiết thống khổ, ngẩng mặt lên trời thét dài.

“Diệp Ân Tuấn, tôi hận anh! Đời này coi như tôi bị mù, yêu phải người đàn ông máu lạnh như anh. nếu như với kiếp sau, tôi cũng sẽ để anh nếm thử cảm giác bị người mình yêu thịt chết!”

Lửa to hừng hực cắn nuốt lời của cô, cô chỉ cảm thấy khó thở, mí mắt nặng nài nỉ, cuối cùng ko chịu được nữa mà ngã xuống đất, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt da làm thịt, cắn nuốt vong hồn cô…

Năm năm sau.

Trợ lý Tống Đình đưa tài liệu trong tay cho Diệp Ân Tuấn.

“Tổng Giám đốc Diệp, đây là tài liệu của các kiến trúc sư tập đoàn HJ bên Mỹ đưa đến, bữa nay sẽ đến Hải Thành, chúng ta mang cần phái một người đi đón không? Nghe kể đơn vị thiết kế này rất nổi danh ở nước ngoài, kiểu dáng xe thể thao nghìn vàng khó cầu, giả dụ chẳng hề lần này cộng tác có tập đoàn HJ, bọn họ cũng không chịu để nhà thiết kế này tới chỗ chúng ta hướng dẫn đâu.”

“Lisa?”

Diệp Ân Tuấn khá híp mắt lại.

“Vâng, là đơn vị thiết kế Lisa.”

Tống Đình vội vàng gật đầu.

nhà thiết kế Lisa là nhà thiết kế xe thể thao mới nổi bật trong 2 năm gần đây, nghe nhắc xe thể thao “Đôi Cánh Tình Yêu” trước hết cô ngoài mặt vừa mới đoạt được giải nhất cuộc thi mẫu mã quốc tế, mẫu xe thể thao này vẫn chưa đưa ra thị trường, những nhà quyền quý đều tranh giành nhau tìm, nhưng hình như Lisa chỉ cung cấp hai loại, giá lại vô cùng đắt đỏ, dù thế vẫn với đa số người cầm tiền đến cửa muốn tậu.

hiện tại vì cộng tác có tập đoàn HJ, Lisa tự mình tới Hải Thành, Diệp Ân Tuấn lại khôn cùng thích xe thể thao, lúc này Tống Đình mới lên tiếng nhắc nhở. ví như mang thể giữ Lisa lại tập đoàn Hoàn Trí, vậy thì…

Diệp Ân Tuấn híp mắt.

Anh lấy tài liệu của Lisa tới nhìn thoáng qua, lúc nhận ra tên tiếng trung của cô thì khi không khựng lại.

Chương 3: THẬT SỰ LÀ TRÙNG HỢP SAO

Thẩm Hạ Lan!

Tên tiếng Việt của Lisa lại sở hữu thể là Thẩm Hạ Lan?

Diệp Ân Tuấn tương đối trợn mắt.

“Không với ảnh chụp của Lisa sao?”

“Không mang, tập đoàn HJ kiểm soát an ninh Lisa rất kỹ, tôi sử dụng gần như quan hệ vẫn không sắm được ảnh chụp của Lisa, Nghe nhắc là một cô gái hết sức xinh đẹp.”

Tống Đình thật sự rất khó tin, một nhà thiết kế ô tô làm cho chấn động cả thế giới lại với thể là một người phụ nữ! Còn là một người nữ giới rất xinh đẹp!

Điều này rất không hợp nha!

mang người nữ giới nào sẽ thấy hứng thú có ô tô chứ?

Diệp Ân Tuấn ko phải với nghi ngờ như Tống Đình, anh nhìn chằm chặp ba chữ Thẩm Hạ Lan trên tài liệu rất lâu rất lâu, đôi mắt loé lên khiến cho người ta không thấy rõ xúc cảm của anh, nhưng ngón tay anh lại theo bản năng gõ lên bàn, từng loại từng mẫu, rất có tiết tấu, khiến bầu không khí trong phòng làm việc hơi nặng vật nài.

“Tổng Giám đốc Diệp…”

“Sắp xếp đi, tôi tự mình đi đón phi cơ.”

rút cục Diệp Ân Tuấn cũng lên tiếng, trong đôi mắt loé lên ánh sáng kì dị.

Thẩm Hạ Lan!

Ba chữ này ko sai chút nào, thật sự chỉ là đột nhiên ư?

Sau trận lửa to năm năm trước kia ko người nào mua thấy thi thể của Thẩm Hạ Lan, cảnh sát đề cập lửa cháy quá lớn, có nhẽ thi thể đã bị đốt thành tro rồi, nhưng Diệp Ân Tuấn vẫn ko tin rằng cô đã chết.

hiện tại Lisa này lại sở hữu thể tên là Thẩm Hạ Lan?

Anh rất muốn nhận ra các kiến trúc sư này.

Tống Đình tương đối ngơ ngác, dù sao năm năm nay, người với thể làm Diệp Ân Tuấn tự mình đón máy bay không phổ thông lắm, nhưng anh ta cũng chỉ ngờ ngạc một giây rồi vội vàng lấy lại tinh thần, xoay người muốn đi sắp đặt.

khi xe đến sân bay, chuyến bay của Thẩm Hạ Lan cũng vừa đáp xuống.

Cô kéo hành lý đi ra khỏi cửa kiểm tra an ninh. Cô với mái tóc dài gợn sóng màu nâu, dáng người tỉ lệ hoàn mỹ, ngũ quan khôn xiết xinh đẹp, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Bé trai bên cạnh cô mặc áo xống tha hồ màu trắng, làn da mỏng, lông mi thật dài chớp chớp, khiến người ta ko nhịn được muốn tiến lên véo 1 cái, cậu bé đội ngược mũ lưỡi trai, mồm ngậm kẹo que, không nhanh không chậm đi theo kế bên Thẩm Hạ Lan, nhìn rất lười biếng, nhưng đôi mắt phượng xinh đẹp lại khiến cho người ta vô thức không dám tiến lên.

“Thẩm Minh Triết, đây là Hải Thành chứ chẳng hề Mỹ, dẹp dòng dáng vẻ kiêu căng của con đi, theo sát mẹ.”

Thẩm Hạ Lan rất hết cách thức mang vẻ mặt này của con trai, cũng hơi đau lòng.

Thẩm Minh Triết giơ tay nhấc chân càng ngày càng sở hữu bóng dáng của Diệp Ân Tuấn. với đôi khi cô không thể ko thừa nhận sự mạnh mẽ của gen, chỉ là cô thà rằng con trai Thẩm Minh Triết giống mình hơn.

“Mami, con làm cho sao chứ?”

Thẩm Minh Triết lún vai vô tội, dáng vẻ tinh nghịch.

Thẩm Hạ Lan cười khẽ lắc đầu, vươn tay đâm lên gáy cậu bé 1 loại nói: “Đừng lấy khuôn mặt lường gạt thế gian kia của con làm cho nũng với mẹ, con là con mẹ, mẹ còn ko hiểu con sao? Mẹ cảnh cáo con, lần này trở về Hải Thành con phải ngoan ngoãn, không được sinh chuyện, với nghe thấy không?”

“Yên tâm, mẹ trở về khiến cho việc, con trở về xem nơi mẹ từng sống, con sẽ ko khiến gì đâu. Mami, con là con trai của mẹ mà, sao mẹ lại phòng ngừa con như kẻ thù vậy.”

Thẩm Minh Triết chu cái mồm nhỏ tỏ vẻ bất mãn.

Thẩm Hạ Lan nuông sờ đầu cậu bé nói: “Con tâm địa ko đáng tin, đương nhiên mẹ phải kể nhở con mấy câu rồi. Đi thôi, chúng ta ra khỏi sân bay trước, lát nữa mẹ gọi điện thoại cho dì Lam của con đến nhà dì đấy ở mấy ngày.”

“Vâng ạ.”

Thẩm Minh Triết cười như 1 thiên sứ, nắm tay Thẩm Hạ Lan đi ra ngoài.

đột nhiên, Thẩm Minh Triết phát hiện 1 bóng vía thân thuộc.

Dáng vẻ của người kia giống cậu bé đến bảy tám phần, mặc dầu đứng phương pháp anh rất xa, nhưng cậu bé vẫn với thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng đó.

Chắc người này là Diệp Ân Tuấn nhỉ?

Daddy trong truyền thuyết của cậu bé?

Thẩm Minh Triết lén ngửng đầu nhìn Thẩm Hạ Lan 1 mẫu, thấy cô đang mua số điện thoại thì trùng hợp ấp ủ bụng.

“Ui da, mami, con đau bụng, con muốn đi vệ sinh!”

Thẩm Hạ Lan nghe thấy con trai kêu to thì nhìn sang, Thẩm Minh Triết ủ ấp bụng mặt đỏ bừng, loại chân nhỏ ko ngừng cọ qua cọ lại, giống như thường nhịn được thật vậy.

“Mami đồng hành với con.”

nhắc xong, Thẩm Hạ Lan muốn ôm Thẩm Minh Triết lên, cậu bé nhấc chân bỏ chạy.

“Không cần đâu mami, con không nhịn được, mẹ đợi con ở bên ngoài đi, lát nữa con sẽ trở lại.”

Thẩm Minh Triết chạy ra ngoài có tốc độ chạy nước rút 1 trăm mét.

Thẩm Hạ Lan thấy cậu bé như thế thì lắc đầu nuông, bắt đầu gọi điện thoại.

“Tử Thất, tớ là Hạ Lan, tớ về rồi đây.”

Thẩm Hạ Lan gọi điện thoại cho Lam Tử Thất, là bạn thân trước kia của cô, năm năm nay bọn họ cũng không cắt giao thông. bây giờ Lam Tử Thất là giáo viên vườn trẻ, nghe thấy tin cô về thì rất vui vẻ.

“Về lúc nào đây? Tớ xin nghỉ đi đón cậu, cậu ở trường bay à?”

Lam Tử Thất vô cùng vui vẻ.

“Không cần tới đón tớ, tớ đưa theo Minh Triết trở về, lát nữa bắt xe đi thẳng đến nhà cậu là được rồi.”

Thẩm Hạ Lan vừa đi vừa kể, không trông thấy phía trước mang người đụng vào lòng đối phương.

“Xin lỗi, tôi không trông thấy.”

Cô vội vàng ngẩng đầu xin lỗi, nhưng lại ngay lập tức ngờ ngạc.

Là anh!

Diệp Ân Tuấn!

Đây thật sự là ở đâu cũng họp mặt mà!

Chương 4: MAMI CỦA CHÁU KHÔNG THỂ VÀO NHÀ VỆ SINH NAM

khi Diệp Ân Tuấn trông thấy Thẩm Hạ Lan từ xa, cả người tương đối run rẩy.

Thân hình kia, phong thái đi con đường kia thật sự vô cùng giống Thẩm Hạ Lan!

Anh không nhịn được đi tới, cố ý tới sắp.

Tống Đình cũng ngờ ngạc, từ trước tới giờ chưa từng thấy Diệp Ân Tuấn chủ động xúc tiếp với người phụ nữ nào, đặc trưng là năm năm sớm muộn lúc bà chủ xảy ra chuyện, anh lại giống như một ngọn núi băng, làm cho người ta ko nhịn được lùi bước, chủ động đến phần nhiều vậy thật sự là lần trước nhất.

Anh ta ko nhịn được nhìn Thẩm Hạ Lan phổ biến thêm một dòng, tức thời bị sự xinh đẹp của cô làm sửng sốt.

Khuôn mặt xinh đẹp kia thật sự khôn xiết hoàn mỹ, giống như được nghệ thuật gia điêu khắc ra vậy, ko dư cũng ko thiếu.

Người bị ngạc nhiên còn với Diệp Ân Tuấn.

Nhưng anh vẫn nhanh chóng tỉnh táo lại, hơi nhíu mày, theo bản năng lùi về sau một bước, hững hờ nói: “Đi đường chú ý một tẹo.”

Thẩm Hạ Lan thầm cười lạnh.

Khuôn mặt hiện giờ hoàn toàn khác mang mình trước kia.

Cô vẫn nhớ rõ cảm giác ngọn lửa thiêu đốt trên làn da đau đến thấu xương như thế nào, vẫn nhớ vì bảo kê đứa nhỏ trong bụng, cô nỗ lực chịu cất khổ đau suốt chín tháng, sau khi sinh con ra mới làm cho phẫu thuật thẩm mỹ.

Mỗi đêm khuya nhớ về, cô đều sẽ bừng tỉnh giấc trong khoảng trong ác mộng, hết lần này tới lần khác khóc ướt cả gối. hiện nay kẻ gây ra ở ngay trước mặt cô, cô ko nhịn được siết chặt tay, chỉ hận không thể xé rách mặt anh, moi tim anh ra, xem thử tim anh mang màu gì, càng muốn hỏi anh 1 câu, anh mang trái tim sao?

Thẩm Hạ Lan cầm kẹo que Thẩm Minh Triết vẫn chưa ăn hết trong tay, vào khoảnh khắc đụng trúng Diệp Ân Tuấn, kẹo que cũng dính lên âu phục của anh.

Cô cười nói: “Xin lỗi, lúc nãy thật sự ko nhận ra. áo xống của anh bị bẩn rồi, hay là tôi đền cho anh một bộ khác nhé, sở hữu điện thoại không? Tôi tậu cho người đưa qua.”

Giọng nói của Thẩm Hạ Lan sở hữu hơi khàn khàn.

Trong mắt Diệp Ân Tuấn loé lên chút thất vọng.

ko phải cô!

chẳng những khuôn mặt chẳng hề, ngay cả giọng kể cũng chẳng hề.

Anh vẫn nhớ giọng nói của Thẩm Hạ Lan trong trẻo như chim hoàng oanh vậy, dù rằng người phụ nữ trước mắt xinh đẹp, nhưng giọng kể lại trầm và khàn. có nhẽ mang người khác, giọng nói thế này mang sức hấp dẫn, nhưng anh hoàn toàn không với cảm giác gì cả.

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn phát triển thành lạnh như băng.

“Không cần, 1 bộ âu phục mà thôi.”

nói xong, anh cởi áo khoác âu phục, ném vào trong áo quan rác ko xa trước mặt Thẩm Hạ Lan, giống như vứt rác rưởi hết sức ghê tởm vậy.

Thẩm Hạ Lan hơi cong môi.

Ở trong mắt Diệp Ân Tuấn, có lẽ cô là một người phụ nữ vừa mắt anh, muốn tiếp cận xin phương pháp giao thông mang anh nhỉ.

Thẩm Hạ Lan cười lạnh nhìn bóng lưng anh, không biết khi anh biết mình là đơn vị thiết kế anh gần nghênh đón sẽ với vẻ mặt thế nào.

Diệp Ân Tuấn khi không khá tức giận, chỉ gì tức giận cái gì ngay cả anh cũng không rõ ràng.

Rõ ràng người phụ nữ kia chẳng hề Thẩm Hạ Lan, nhưng tại sao anh lại thấy quen thuộc tương tự chứ?

Không!

chẳng hề cô!

Là Thẩm Hạ Lan, nếu như mình chủ động đến sắp chắc chắn cô sẽ rất vui vẻ. Anh biết tình cảm của Thẩm Hạ Lan sở hữu mình, nhưng khi nãy trong mắt người nữ giới kia hoàn toàn ko mang chút xúc cảm.

Đôi mắt kia của cô vô cùng giống Thẩm Hạ Lan!

Diệp Ân Tuấn bất chợt giới hạn chân lại, Tống Đình không kịp ngừng lại, đụng trúng lưng anh.

“Tổng Giám đốc Diệp, xin lỗi.”

Tống Đình sờ chiếc mũi bị đau của mình, vội vàng lùi về sau 2 bước, mới phát hiện ánh mắt của Diệp Ân Tuấn vẫn luôn dõi theo Thẩm Hạ Lan.

Sau lúc Thẩm Hạ Lan gặp Diệp Ân Tuấn thì đi thẳng tới nhà vệ sinh, bước chân và dáng vẻ đi đường kia khiến anh híp mắt lại.

“Tổng Giám đốc Diệp, anh sở hữu hứng thú với người nữ giới kia sao?”

Diệp Ân Tuấn khi không trừng Tống Đình 1 loại, anh ta vội vàng ngậm mồm lại.

“Tôi đi vệ sinh.”

Diệp Ân Tuấn cũng ko biết mình bị sao, cực kỳ bực bội, anh xoay người đi nhanh về phía nhà vệ sinh.

Tống Đình rất ít khi thấy dáng vẻ này của anh, kèm theo cũng ko dám đi theo, chỉ đứng đợi ở bên ngoài.

Diệp Ân Tuấn đi vào nhà vệ sinh, mở vòi nước hất nước lên mặt mình, muốn khiến mình tỉnh táo hơn một tí, lại khi không cảm thấy sở hữu người kéo áo anh.

Diệp Ân Tuấn khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn thấy một bé trai chừng bốn năm tuổi đang ngẩng đầu, tay phải nắm vạt áo anh, tuồng như có lời muốn nhắc.

“Buông tay!”

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn dửng dưng, cả người phát ra hơi thở sở hữu thể khiến người bình thường phải lùi bước, nhưng bé trai trước mắt lại ko phải cựa quậy.

Đôi mắt kia của cậu bé làm cho anh cảm thấy rất thân thuộc.

“Chú ơi, chú có thể giúp cháu một chuyện không?”

Thẩm Minh Triết nhìn chăm chăm Diệp Ân Tuấn, ánh mắt ngây thơ ngóng nhìn khiến cho anh đột nhiên mềm lòng.

“Ba mẹ cháu đâu?”

“Mẹ cháu ko vào nhà vệ sinh nam được!”

Thẩm Minh Triết chu cái mồm nhỏ, sắc mặt tương đối ngượng ngùng.

Diệp Ân Tuấn nhìn bánh bao nhỏ như búp bê sứ trước mặt, bỗng dưng thở dài nói: “Muốn chú giúp dòng gì?”

“Khoá quần của cháu bị kẹt rồi, nhưng cháu rất vội, chú mang thể kéo khoá quần giúp cháu không?”

khi Thẩm Minh Triết trò chuyện còn không ngừng cọ qua cọ lại hai chân, giống như thật sự gần không nhịn được nữa.

Chương 5: XEM NHƯ ANH NHẤT ĐỊNH PHẢI CHỊU CÁI THIỆT THÒI NÀY RỒI

Diệp Ân Tuấn than khẽ một tiếng, sau đó ngồi chồm hỗm xuống.

Đứa nhỏ này dáng vẻ mi thanh mục tú, nhìn cũng rất vừa mắt. nếu là thông thường, có lẽ Diệp Ân Tuấn sẽ không phung phí thời gian làm chuyện thế này, nhưng hiện nay, anh cảm thấy mình trở nên không giống mình nữa.

“Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Sao mẹ cháu lại cho cháu mặc quần thế này?”

Anh thấy khoá quần của Thẩm Minh Triết bị kẹt thật, ko nhịn được nhíu mày.

Thẩm Minh Triết nhỏ giọng nói: “Cháu năm tuổi rồi! Là một bé trai trưởng thành rồi!”

“Bé trai trưởng thành mà ngay cả khoá bị kẹt cũng ko giải quyết được sao?”

thường nhật Diệp Ân Tuấn sẽ ko nhắc nhiều như vậy, nhưng không biết ngày nay anh bị khiến sao, chỉ cảm thấy đứa nhỏ trước mặt làm anh rất thả sức, ko nhịn được đề cập phổ thông hai câu.

Trong mắt Thẩm Minh Triết loé lên chút cảm xúc, nhanh đến người ta không bắt kịp.

“Xong rồi.”

Vào khoảnh khắc Diệp Ân Tuấn kéo khoá quần cậu bé xuống, Thẩm Minh Triết lập tức kêu lên.

“A, chú, cháu ko nhịn được nữa!”

“Cái gì?”

Diệp Ân Tuấn vừa dứt lời, một làn nước hot có theo mùi lạ ngay tức khắc văng lên mặt anh.

“Xin lỗi, chẳng phải cháu cố ý đâu!”

Thẩm Minh Triết vội vàng nhắc xin lỗi, sau đấy chui vào trong phòng thủ sinh như cá chạch, còn đóng cả cửa lại.

khi này Diệp Ân Tuấn mới hiểu ra thứ phun trên mặt mình là gì!

Mẹ kiếp!

Anh con đường đường là giám đốc điều hành của tập đoàn Diệp Thị lại bị một đứa nhỏ tè lên mặt?

Diệp Ân Tuấn nổi xung.

“Thằng ma lanh thối, cháu ra đây cho chú!”

Đã nhiều năm rồi anh chưa từng tức giận tương tự.

Thẩm Minh Triết tuồi người trong phòng vệ sinh, khoé mồm nở nụ cười đạt được mục đích, nhưng giọng đề cập lại nghẹn ngào: “Xin lỗi chú, khi nãy cháu thật sự không nhịn được. Chú đợi một lát, cháu bảo mẹ đưa tiền cho chú được không? Hay là cháu cho chú tè lại?”

Lời này suýt chút khiến cho Diệp Ân Tuấn nghẹn họng.

Anh trục đường đường là giám đốc điều hành Diệp Thị, lại đi tè vào mặt 1 đứa bé?

nhắc vậy được sao?

Diệp Ân Tuấn chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng không lên được cũng ko xuống được, cảm giác trên mặt khiến anh cực kỳ khó chịu.

Anh vội vàng lấy nước rửa sạch, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu, liên tiếp lấy nước rửa tay chà lên mặt mình ba bốn lần cũng không cảm thấy mùi đấy ít đi được bao nhiêu.

Thẩm Minh Triết luôn nghe tiếng động bên ngoài, cười tươi rói.

Cho ba bắt nạt mẹ!

Cho ba không cần tụi con!

bữa nay để ông đây cho ba 1 bài học nho nhỏ, xem như tiền lãi của những năm nay, sau này chúng ta trong khoảng từ tính sổ!

Đáy mắt Thẩm Minh Triết loé lên cảm giác hưng phấn vì đạt được mục đích, nhưng giọng điệu vẫn nghẹn ngào: “Chú, chú đừng đánh cháu được không? Chú coi như bị con trai của mình tè lên đi. Cháu thật sự không cố ý đâu. Chú cũng đừng nhắc mang mẹ cháu được không? Mẹ sẽ đánh chết cháu đấy! Hu hu!”

chung cuộc, Thẩm Minh Triết còn thật sự nhái khóc 2 tiếng.

Động tác của Diệp Ân Tuấn tự nhiên khựng lại.

Con trai của mình?

nếu năm ấy Thẩm Hạ Lan ko chết, mang phải con của bọn họ cũng chừng này tuổi không?

Diệp Ân Tuấn nhìn ảnh ngược của mình trong gương, anh chưa bao giờ nhếch nhác tới mức này, tóc bị nước khiến ướt dán lên trán, trong đôi mắt phượng đen láy kia với theo lửa giận.

Mắt phượng?

Diệp Ân Tuấn bất chợt trông thấy đứa nhỏ lúc nãy cũng sở hữu một vài mắt giống mình như đúc.

chẳng trách sẽ cảm thấy thằng ranh xấu xa đó hơi quen, hoá ra là vì đôi mắt kia.

Cả Hải Thành, người với mắt phượng mang thể đếm trên đầu ngón tay, có nhẽ vì vậy nên anh mới mang kiên nhẫn với thằng nhóc đấy được một tí nhỉ.

Diệp Ân Tuấn thở dài một tương đối, hờ hững nói: “Không được nhắc sở hữu ai chuyện bữa nay hết, kể cả mẹ của cháu luôn, sở hữu nghe thấy không? Sau này gặp lại cũng ko được nhắc với quen chú.”

“Vâng, biết rồi ạ! Cháu đảm bảo sẽ ko kể đâu!”

Thẩm Minh Triết vội vàng lên tiếng, ngoan ngoãn đến khiến cho người ta ko nỡ trách.

Xem như hôm nay anh nhất thiết phải chịu loại thiệt thòi này rồi.

Anh bực bõ nhìn lại vào phòng vệ sinh 1 chiếc, sau đó nổi nóng đùng đùng rời khỏi.

“Tổng Giám đốc Diệp, anh sao thế?”

Bên ngoài vang lên tiếng kêu hoảng hốt của trợ lý, Diệp Ân Tuấn sải bước rời khỏi.

Thẩm Minh Triết nghe thấy bên ngoài không còn tiếng động gì nữa mới đi ra khỏi phòng ngự sinh, cậu bé nhìn theo hướng Diệp Ân Tuấn rời đi, khoé môi khá cong lên, bàn tay nhỏ bé lấy 1 dòng camera lỗ kim trong khoảng dưới bồn rửa tay ra, rửa tay rồi mới rời khỏi phòng ngự sinh.

Thẩm Hạ Lan đã đi ra khỏi phòng vệ sinh từ lâu, nhưng vẫn không thấy Thẩm Minh Triết đâu, cô không nhịn được khá lo lắng. khi định đi qua xem thử thì trông thấy Diệp Ân Tuấn thở hào hển đi ra khỏi phòng thủ sinh, tóc ướt nhẹp, giống như mới tắm xong vậy.

Diệp Ân Tuấn là 1 người đàn ông rất để ý hình tượng, điều này cô hiểu rõ. hiện giờ thấy anh nhếch nhác như thế thì không nhịn được tương đối ngờ ngạc, nhưng vẫn trốn sang một bên theo bản năng, cố hết sức làm cho giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Cô đã quay lại rồi.

Năm năm trước bọn họ nợ cô, cô sẽ trong khoảng từ đòi lại, khi này cũng không vội.

Sau lúc Diệp Ân Tuấn nổi nóng đùng đừng rời khỏi, Thẩm Minh Triết cũng đi ra trong khoảng nhà vệ sinh.

“Minh Triết.”

Thẩm Hạ Lan bắt lấy cánh tay cậu bé, nhìn từ trước ra sau, từ trên xuống dưới 1 lượt, sau khi phát hiện cậu bé không bị thương mới thở phào nhẹ nhõm.

Thẩm Minh Triết tất nhiên biết Thẩm Hạ Lan đang lo lắng điều gì, nhưng lại vờ như không biết gì hỏi: “Mami, mẹ sao thế? Con chỉ đi vệ sinh mà thôi, sao lại cảm thấy mẹ căng thẳng vậy? Đúng rồi, chú lúc nãy thật đẹp trai, mẹ cảm thấy thế nào?

Chương 6: BÉ TRAI NÀY LÀ AI

Thẩm Minh Triết nói xong thì nhìn thoáng qua hướng đứa bé rời đi, Thẩm Hạ Lan thoáng ngơ ngác.

“Một bé trai như con để ý người đàn ông khác đẹp trai hay ko làm cho gì? Đi thôi.”

Thẩm Hạ Lan xoay người ấp ủ lấy Thẩm Minh Triết.

nhận ra dáng vẻ rõ ràng không muốn nhắc phổ quát mang mình của Thẩm Hạ Lan, trong mắt Thẩm Minh Triết loé lên chút đau lòng.

Cậu bé vươn cánh tay nhỏ vòng lên cổ cô như làm nũng nói: “Không phải vì con muốn mua 1 người đàn ông cho mami sao.”

“Thằng tinh ranh thối, chuyện người to trẻ con bớt để ý đi, lần này trở về mẹ sẽ kêu dì Lam bố trí cho con đi nhà trẻ, con qua ấy học trước. với dì Lam canh chừng con, mẹ cũng yên ổn tâm hơn một tí.”

Thẩm Hạ Lan ấp ôm Thẩm Minh Triết đi ra ngoài, tay lại khá run rẩy.

lúc nãy sao Thẩm Minh Triết lại cảm thấy Diệp Ân Tuấn đẹp trai thế?

Tuy 2 cha con bọn họ giống nhau tới tám phần, nhưng Thẩm Minh Triết nhìn một dòng đã thích Diệp Ân Tuấn vẫn làm cho cô tương đối lo âu.

Đây là con trai của cô, là đứa con cô liều mạng sinh ra, ko có chút quan hệ gì sở hữu Diệp Ân Tuấn cả!
Cô tuyệt đối sẽ ko cho Diệp Ân Tuấn cướp đi đứa nhỏ trong khoảng kế bên cô.

Ánh mắt Thẩm Hạ Lan loé lên chút rắn rỏi, lại không hề nhìn thấy sự đau lòng trong mắt Thẩm Minh Triết.

Tuy cậu bé còn nhỏ, nhưng đêm khuya lúc mami bị ác mộng làm cho tỉnh giấc cậu bé đều biết. mặc dù ko biết năm đấy rốt cuộc Diệp Ân Tuấn đã làm cho gì mami, nhưng nếu mami ko muốn kể, ko muốn cho cậu bé biết, cậu bé cứ làm như thường biết là được, chỉ là phải phục thù cho mami thế nào, cậu bé đã mang kế hoạch trong khoảng trước rồi.

2 mẹ con mang nghĩ suy khác nhau rời khỏi phi trường.

Thẩm Hạ Lan bắt 1 cái taxi, dẫn Thẩm Minh Triết tới chỗ ở của Lam Tử Thất.

Năm năm rồi, cô ấy vẫn ở chỗ cũ, chìa khoá cũng để ở chỗ ban đầu.

Thẩm Hạ Lan ngựa quen đường cũ lấy chìa khoá mở cửa ra, dẫn Thẩm Minh Triết đi vào.

Đây là 1 căn hộ ba phòng, phòng không to, nhưng trang trí rất rét mướt.

Thẩm Minh Triết nhìn 1 lượt rồi nhỏ giọng hỏi: “Mami, phòng của mẹ ở đâu?”

“Cái thứ hai bên phải, trước kia mẹ ở phòng ấy.”

Thẩm Hạ Lan khá cong môi.

Cô và Lam Tử Thất là bạn đại học, cũng là bạn tốt, khi mình bị mẹ ghẻ ăn hiếp, Lam Tử Thất luôn giúp đỡ cô, nơi này cũng như nhà mẹ đẻ của cô.

Thẩm Minh Triết kéo valy mở cửa phòng của Thẩm Hạ Lan ra.

Bên trong treo ảnh chụp lúc còn trẻ của Thẩm Hạ Lan, nhưng Thẩm Minh Triết ko biết. trong khoảng khi cậu bé tỉnh ngộ ra đã nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cô, mắt Thẩm Hạ Lan hơi đỏ lên.

ấy là một khuôn mặt ko xinh đẹp như ngày nay, nhưng chứa chan vui vẻ và trẻ trung. Chỉ là nó sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Thẩm Hạ Lan vươn tay, nhẹ nhõm sờ ảnh chụp trước đây của mình, trong lòng khôn xiết khó chịu.

Thẩm Minh Triết phát hiện ra hành động của Thẩm Hạ Lan, khó hiểu hỏi: “Mami, ấy là ai thế ạ? Dì Lam sao?”

“Không phải, là ảnh chụp trước đây của mẹ.”

Giọng đề cập của Thẩm Hạ Lan tương đối nghẹn ngào, nhưng cô vẫn cố kiềm chế.

Cả người cô bao phủ cảm giác đau thương, lại ko muốn để Thẩm Minh Triết phát hiện ra, nhưng cậu bé là 1 đứa nhỏ nhạy bén, cảm nhận được rất rõ ràng sự ngả nghiêng cảm xúc của Thẩm Hạ Lan.

Cậu bé thiên nhiên nắm tay cô nói: “Mami, con hơi đói, mẹ đi xem thử phòng bếp mang gì ăn ko thế, nhanh lên nhé, đói gần chết rồi.”

đề cập xong, Thẩm Minh Triết đẩy Thẩm Hạ Lan ra ngoài.

Sự khổ cực của Thẩm Hạ Lan biến mất.

Trên phi cơ, Thẩm Minh Triết thật sự ăn không phổ thông lắm, hình dung đây, cô cam chịu số phận cởi áo khoác của mình ra, xắn tay áo nói: “Được được được, mẹ đi nấu cơm cho con, con tự chơi đi nhé, đừng phá rối nhà của dì Lam biết không?

“Ôi con biết rồi mà.”

Thẩm Minh Triết bĩu môi, nhốt Thẩm Hạ Lan ngoài cửa.

Cậu bé nhìn ảnh chụp trước đây của Thẩm Hạ Lan trên tường, lấy điện thoại ra chóng vánh chụp lại, sau đó mở máy tính trong phòng lên.

Thả ảnh chụp ban đầu của Thẩm Hạ Lan trong điện thoại lên, chẳng mấy chốc đã tìm ra tin tức của cô.

Là cuộc hôn nhân của Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn tám năm trước cùng với tin tức Thẩm Hạ Lan vì hứa hẹn gặp người thương mà mai táng thân trong biển lửa năm năm trước.

Ánh mắt Thẩm Minh Triết chợt trở thành nặng nề hà.

hẹn gặp người tình?

Sao sở hữu thể!

diễn ra từ cậu bé sinh ra đã biết trong tim mẹ chỉ sở hữu 1 người đàn ông, ấy chính là Diệp Ân Tuấn. Tuy mẹ không nói, nhưng Thẩm Minh Triết mang thể cảm nhận được hận thù trong lòng mami.

cứng cáp là Diệp Ân Tuấn đã làm chuyện gì sở hữu lỗi sở hữu mẹ.

Cậu bé mau chóng sắm tài liệu của Diệp Ân Tuấn.

kể từ cậu bé biết được cái tên Diệp Ân Tuấn lúc Thẩm Hạ Lan nhắc mớ, cậu bé đã dò la người này, bối cảnh, thần thế và trạng thái hôn nhân của anh cậu bé đều biết rõ ràng.

bỗng dưng, Thẩm Minh Triết phát hiện tấm ảnh Diệp Ân Tuấn ôm một bé trai.

Đứa bé kia tầm tuổi cậu bé, vẻ ngoài cũng rất giống Diệp Ân Tuấn, ánh mắt Diệp Ân Tuấn nhìn đứa bé kia cũng vô cùng cưng chiều và dịu dàng.

Đứa bé trai này là ai?

Thẩm Minh Triết híp mắt lại.

Cậu bé chóng vánh khảo sát đứa nhỏ này, mới phát hiện đấy là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp, Diệp Tranh, trước mắt bốn tuổi mười tháng, lớn hơn cậu bé tận bốn thắng!

Chương 7: DÌ GIÀ ĐẾN KHÔNG THỂ GIÀ HƠN NỮA

Thẩm Minh Triết tính toán một tẹo.

Ánh mắt cậu bé chóng vánh phát triển thành nặng nại.

Diệp Tranh này to hơn cậu bé, Diệp Ân Tuấn là ba của cậu bé, lại có một đứa con trai to hơn cậu bé bốn tháng, còn ko phải mẹ sinh ra, điều này với nghĩa là gì?

sở hữu nghĩa là Diệp Ân Tuấn ngoại tình, sở hữu tức là Diệp Ân Tuấn ăn hiếp mami!

Trong đôi mắt phượng xinh đẹp của Thẩm Minh Triết có một ngọn lửa đang nung nấu, chỉ hận chẳng thể xuyên qua màn hình đốt cháy Diệp Ân Tuấn.

Xem ra bài học của mình cho ba ở sân bay vẫn hơi nhẹ.

Thẩm Minh Triết lấy camera lỗ kim từ trong túi quần áo ra, liên kết với máy tính. Cậu bé chóng vánh thay đổi liên hệ IP, sau đó đăng video mình tè lên mặt Diệp Ân Tuấn lên mạng.

Sau lúc làm xong số đông, Thẩm Minh Triết nở nụ cười.

không phải ba hãm hại mẹ lén gặp người yêu sao? Vậy cũng để ba nếm thử cảm giác được lên trang nhất đi!

Sau khi làm xong, cậu bé lại dò xét tình hình của Diệp Tranh, phát hiện cậu ta lại có thể học ở nhà trẻ của Lam Tử Thất.

Xem ra trở về Hải Thành đi học cũng ko sở hữu gì ko phải chăng.

Thẩm Minh Triết cười oắt, dọn sạch dấu tích trên máy tính mới tắt máy, sau đấy đứng dậy xếp đặt hành lý giúp Thẩm Hạ Lan.

Vóc dáng nho nhỏ của cậu bé muốn treo áo xống lên tủ cũng có tương đối mất sức.

Thẩm Minh Triết chán nản nhìn cái chân ngắn của mình, thầm thề phải ăn phổ biến cơm, mau mau to lên, mới mang thể kiểm soát an ninh mẹ thật rẻ.

Cậu bé dời ghế tới trước tủ xống áo, đứng lên ghế treo xống áo của Thẩm Hạ Lan và mình vào tủ.

Bên ngoài vang lên tiếng Lam Tử Thất trở về.

“Hạ Lan, cậu về rồi sao? Mau cho tớ xem nào, năm năm nay sở hữu gầy đi không?”

Lam Tử Thất tiến lên ấp ủ lấy Thẩm Hạ Lan, hốc mắt khá đỏ lên.

“Đồ ngốc, chẳng hề tớ vẫn ổn sao? Còn khóc chiếc gì?”

Thẩm Hạ Lan cũng cảm thấy khích động.

“Vẫn ổn, cậu thế này còn dám nói vẫn ổn? Được rồi, lần này trở về thì đừng đi nữa, mang tớ đây, tớ nuôi cậu.”

“Được, cho cậu nuôi. lâm thời tớ sẽ ko đi, mang 1 vụ hiệp tác ở bên này, chí ít phải ở lại nửa năm. Đừng khóc nữa, tớ dẫn cậu đi gặp con tớ.”

Thẩm Hạ Lan kéo tay Lam Tử Thất đi tới trước phòng mình.

“Minh Triết, chào dì Lam nào.”

lúc cô mở cửa phòng ra, Thẩm Minh Triết đang nhón chân treo xống áo, nghe thấy tiếng kêu của Thẩm Hạ Lan thì quay đầu lại, thoáng cái đứng không vững, cả người ngã trong khoảng trên ghế xuống.

“Cẩn thận!”

Thẩm Hạ Lan tiến lên 1 bước muốn đỡ lấy cậu bé, Lam Tử Thất đã mau lẹ hơn, cô đấy ôm lấy Thẩm Minh Triết, lại bởi vì quán tính nên cộng nhau ngã xuống sàn nhà.

Lam Tử Thất là giáo viên, kiểm soát an ninh Thẩm Minh Triết theo bản năng, thân thể mềm mại này làm cho Lam Tử Thất không nỡ buông tay, đặc trưng là lúc nhận ra khuôn mặt như búp bê của Thẩm Minh Triết, cô đấy tức thời thét chói tai.

“Trời ạ, Hạ Lan, con trai cậu thật đẹp trai!”

nhắc xong, cô đó hôn 1 cái lên mặt Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết tức thì khó chịu.

“Bà cô già này, sao dì lại hôn cháu? Dì đứng lên đi!”

Lam Tử Thất bị câu “bà cô già” của Thẩm Minh Triết làm cho tổn thương.

“Thằng nhãi xấu xa, dì mới 2 mươi tám tuổi, già gì mà già?”

“Cháu mới bốn tuổi thôi, mang cháu, dì đã già đến không thể già hơn được nữa rồi. Dì già! Dì mau đứng lên đi, đè chết cháu rồi!”

Thẩm Minh Triết chẳng phải người ko lễ phép như vậy, thậm chí phần lớn khi cậu bé đều lười so đo sở hữu mấy người mê trai thế này, nhưng mặt mình lại có thể bị Lam Tử Thất hôn lên!

loại này thật sự không nhịn được mà!

Lam Tử Thất bị kích thích đến nổi điên.

“Hạ Lan, cậu chắc đây là con trai mình chứ?”

Thẩm Hạ Lan thấy hai người bọn họ tương tự, không nhịn được bật cười.

“Được rồi Tử Thất, cậu mau đứng lên đi. Minh Triết không thích người khác hôn thằng bé.”

nói xong Thẩm Hạ Lan muốn kéo Lam Tử Thất đứng lên, cô đấy lại không khiến cho như Thẩm Minh Triết muốn.

“Không cho hôn đúng không? Vậy tớ càng muốn hốn, tớ hôn hôn hôn!”

Lam Tử Thất trẻ em cầm lấy mặt Thẩm Minh Triết hôn lên mấy cái.

Cả khuôn mặt Thẩm Minh Triết đều biến sắc, lấy một món đồ trong hành lý của Thẩm Hạ Lan đưa về phía Lam Tử Thất.

“Ui da!”

Lam Tử Thất bị điện giật tới suýt nhảy đầm dựng lên, lúc này mới trông thấy trong tay Thẩm Minh Triết đang cầm kìm chích điện.

“Thằng nhóc xấu xa, cháu muốn thịt người sao?”

“Đây là đồ cháu cho mẹ đề phòng biến thái, ko ngờ bữa nay lại dùng trên người con sói già là dì!”

Thẩm Minh Triết thở hào hển bò dậy, nhấc chân đi tới phòng ngự sinh.

Cậu bé muốn rửa sạch nước miếng của bà già kia!

Thật là ghê quá đi

Thẩm Hạ Lan cười đến không thở nhắc, Lam Tử Thất lại khóc không ra nước mắt.

“Sao cậu lại dạy dỗ ra một con ác ma như vậy thế? Nhìn thì giống như búp bê, sao gan ruột lại ám muội vậy?”

“Minh Triết chỉ là quá phòng ngừa thôi, cậu không chạm vào thằng bé là được.”

Thẩm Hạ Lan hiểu con trai mình, vội vàng giải thích với Lam Tử Thất.

Trái tim bị tổn thương của Lam Tử Thất thật sự đang cực kỳ đớn đau.

Cô lại bị một đứa nhỏ hơn bốn tuổi ghét bỏ!

sở hữu cho người ta sống nữa ko vậy!

“Thằng nhóc thối, sau này chúng ta từ từ tính sổ.”

Lam Tử Thất đỡ loại eo già bị điện giật hơi run lên của mình, đi ra khỏi phòng với Thẩm Hạ Lan.

Thẩm Hạ Lan đến phòng bếp tắt lửa, Lam Tử Thất nhàm chán cầm điện thoại lướt tin tức mới, bỗng nhiên bị mẫu tin tức trước nhất khiến cho cười như điên.

Chương 8: ĐỂ LỘ CÁI RIÊNG TƯ CỦA MÌNH RỒI

“Hạ Lan, cậu mau xem nè! Ha ha ha, cười chết mất! Đây đúng là ác fake ác báo!”

Tiếng cười của Lam Tử Thất khiến cho Thẩm Minh Triết mới đi ra khỏi phòng ngự sinh ko nhịn được nhíu mày.

“Please, dì mang thể cười nhỏ tiếng chút không? ko thục nữ chút nào cả. Đã già rồi còn không có khí chất, hèn nào hai mươi tám tuổi vẫn ko người nào thèm lấy!”

Lời nói của cậu bé lại kích thích Lam Tử Thất.

“Thằng ma lanh thúi, cháu đề cập gì hả? Cháu lặp lại lần nữa xem, mang tin bà đây đánh cháu ko.”

Lam Tử Thất nói xong đã xăn ống tay áo, dáng vẻ như chị đại.

Thẩm Minh Triết hết sức khinh bỉ nhìn cô đấy, đi thẳng về phía Thẩm Hạ Lan, nhưng đã tức thì đổi sáng vẻ mặt khác.

“Mami, để con làm cho là được rồi, mẹ đến phòng khách ngơi nghỉ một lát đi.

Thẩm Minh Triết xắn tay áo, bưng đồ ăn Thẩm Hạ Lan nấu xong ra ngoài, còn chủ động thu dọn đũa.

nhận ra Thẩm Minh Triết hiểu chuyện như vậy, Lam Tử Thất thoáng chốc dịu dàng lại.

“Thằng ranh mãnh xấu xa, nể tình cháu hiếu hạnh như vậy, dì sẽ ko so kè sở hữu cháu.”

“Bà già, người tay không ăn cơm trắng ngay cả đạo lý trợ giúp cũng ko hiểu ư, dì thật là giáo viên hả?”

Thẩm Minh Triết lại kích thích Lam Tử Thất.

“Cháu phải hiểu rõ, đây là nhà của dì!”

“Chúng cháu thanh toán thuê nhà cho dì, vậy dì có cho chúng cháu tiền cơm không?”

Thẩm Minh Triết coi thường liếc Lam Tử Thất, làm cho cô ấy tức đến nghẹn lời.

Thẩm Hạ Lan thấy Thẩm Minh Triết tương tự thì ho khan một tiếng nói: “Minh Triết, ko được trò chuyện với dì Lam như thế. Con phải biết là con sẽ học tập dưới tay dì đấy, sao có thể không tôn trọng thầy giáo được hả?”

Thẩm Minh Triết tức thời chán nản.

Cậu bé rất ko muốn đi theo Lam Tử Thất, nhưng nghĩ tới Diệp Tranh, nghĩ tới Diệp Ân Tuấn, Thẩm Minh Triết lại lặng im.

Lam Tử Thất vừa nghe thấy Thẩm Minh Triết muốn học tập ở nhà trẻ của mình ngay tức khắc tỉnh ngủ lại.

“Hạ Lan, cậu thật sự để thằng bé tới vườn trẻ của tớ à?”

“Ừm, Minh Triết cần đi vườn trẻ, tớ cũng phải đi làm cho, chẳng thể ở nhà có thằng bé. Nghe nói nhà trẻ cậu khiến chiếc gì cũng rất tốt, chuyện này phiền cậu rồi.

“Không phiền, ko phiền.”

Lam Tử Thất cười hì hì, Thẩm Minh Triết lại khinh thường hừ lạnh một tiếng, ko nói gì.

“Đúng rồi, khi nãy cậu cười gì vậy?”

Sau lúc Thẩm Hạ Lan bưng hết đồ ăn lên bàn thì thuận miệng hỏi.

lúc này Lam Tử Thất mới nhớ ra tin tức mình mới xem khi nãy.

Cô đấy vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt Thẩm Hạ Lan, cười cực kỳ đắc ý.

“Hạ Lan, cậu nhìn nè, Diệp Ân Tuấn lại sở hữu thể bị một đứa nhỏ tè lên mặt. Ha ha ha, thật hả giận, chung cục tên đàn ông cặn bã này cũng bị người ta trừng phạt rồi.”

Lời nói của Lam Tử Thất khiến cho Thẩm Hạ Lan nhìn thoáng qua theo bản năng.

Bé trai trong video tè lên mặt Diệp Ân Tuấn, mặt mũi bé trai lập lờ lắm, nhưng mặt của Diệp Ân Tuấn lại rất rõ, đặc trưng là dáng vẻ tức giận của anh.

hẳn nhiên cô nhận ra đứa bé trên đó là ai, cô không nhịn được liếc Thẩm Minh Triết 1 mẫu.

Cậu bé vội vàng cúi đầu.

Lam Tử Thất lại ngẫu nhiên hét ầm lên.

“Này, thằng ranh ma thúi, đừng nói đứa bé này là cháu nhé? áo quần của 2 đứa y sì nhau này, không nhìn ra được thứ kia của thằng rỡ ràng cháu cũng to đó.”

các lời này làm cho mặt Thẩm Minh Triết đỏ tới tận cổ.

“Bà già lưu manh!”

Cậu bé đứng phắt dậy, chạy thẳng về phòng.

Thất sách, thất sách quá!

Sao lại sở hữu thể để lộ chỗ riêng tây nhất của mình chứ?

Thẩm Hạ Lan trông thấy phản ứng của Thẩm Minh Triết, lại trông thấy dáng vẻ cười đến ngã trước ngã sau của Lam Tử Thất, trong mắt hiện lên chút cùng bất đắc dĩ.

Tuy cô biết tại sao Thẩm Minh Triết sẽ nhằm vào Diệp Ân Tuấn, nhưng cô vẫn rất vui.

Bị con trai ruột của mình tè lên mặt, có nhẽ cũng ko sao nhỉ? Nhưng với cá tính của Diệp Ân Tuấn cứng cáp sẽ nổi điên.

“Hạ Lan, cậu nhắc xem người nào nhàm chán vậy, còn đăng video lên mạng?” Lam Tử Thất thuận mồm hỏi một câu.

Thẩm Hạ Lan lắc đầu: “Cho dù là ai cũng rất lại gan.”

“Đương nhiên, tên đàn ông tồi kia gặp phải thằng tinh ranh xấu xa này mà, nếu là tớ, tớ sẽ thẳng axit lên mặt anh ta. Đúng rồi, con trai Diệp Tranh của anh ta và Sở Anh Lạc cũng học ở vườn trẻ của tớ, cậu với chắc là muốn cho thằng bé qua đó học không?”

Thẩm Hạ Lan chợt khựng lại.

Con trai của bọn họ.

Thẩm Hạ Lan hít một hơi thật sâu, hờ hững nói: “Minh Triết không hề người dễ ăn hiếp, yên tâm đi.”

“Ừm, cái này tớ thừa nhận.”

Lam Tử Thất và Thẩm Hạ Lan tiếp tục bàn cãi, còn Diệp Ân Tuấn trong phòng làm cho việc suýt chút tức điên.

rốt cuộc là người nào đăng chuyện này lên mạng?

“Công ty nuôi mấy người xử lý quan hệ công chúng kia là để bọn họ ngồi chơi sao? Video thế này lại sở hữu thể bị truyền trên mạng, bọn họ đang làm cho gì vậy.

Diệp Ân Tuấn ném điện thoại đến trước mặt Tống Đình.

Tống Đình chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Anh ta cũng mới phát hiện video này, khi muốn ngăn cản thì nó đã truyền khắp rồi.

“Tổng Giám đốc Diệp, chúng tôi cũng đang cố xoá, nhưng nghe đâu đối phương thêm Trojan* vào, máy tính của chúng ta bị trúng virus, trước mắt nhân viên công nghệ đang mau chóng tu sửa. Tôi nghĩ mang phải chúng ta đắc tội ai đấy nên với người cố ý hãm hại chúng ta không?”

*Trojan: là 1 mẫu phần mềm ác tính. ko giống như virus, nó không mang chức năng tự sao chép nhưng lại mang chức năng hủy hoại tương tự virus.

Lời nói của Diệp Ân Tuấn làm cho Tống Đình híp mắt lại.

dễ thường chuyện này thật sự là có người nhằm vào anh?

Chương 9: GẶP PHẢI CAO THỦ

Diệp Ân Tuấn nhớ lại một chút, khi trước trong phòng thủ sinh ở sân bay chỉ mang anh và thằng nhóc con thúi kia.

Anh ko cảm thấy 1 đứa nhỏ bốn năm tuổi sở hữu thể làm cho ra chuyện này với mình.

Nhưng ngoài đứa nhỏ kia, còn ai biết chuyện này đâu chứ? Hay là phòng thủ sinh khác vẫn có người khác mà anh không biết.

Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày.

Tống Đình cảm thấy ko khí trong phòng khiến việc sức ép đến khó thở, anh ta ko nhịn được dỡ cúc áo ra, giống như khiến cho vậy sẽ khiến mình dễ chịu hơn một tẹo.

Diệp Ân Tuấn đột nhiên hỏi.

“Đón được Lisa không?”

Anh đặc trưng đến sân bay vì Lisa, chỉ là không đón được người. Vì ko biết đối phương trông như thế nào nên anh bảo Tống Đình giơ 1 tấm bảng lên, đáng nhớ tiếc chung cuộc vẫn không sở hữu người nào đến sắm bọn họ.

Tống Đình thấy Diệp Ân Tuấn đổi chủ đề, vội vàng nói: “Bên Mỹ gửi tin nói Lisa đã tới rồi. có lẽ chúng ta đến muộn, hoặc là ko phải ngồi chuyến bay kia. tổng giám đốc Diệp, nhà thiết kế Lisa này thật sự hơi ngạo mạn ko coi ai ra gì. Cho dù nhắc thế nào, cô ta chỉ là một đơn vị thiết kế thôi, anh có thể tự mình đi đón đã là nể mặt cô ta rồi, cô ta lại còn cho anh leo cây, thế này đúng là…”

“Mau đi xử lý chuyện video cho tôi, nếu như năm phút sau tôi còn nhìn thấy nó trên mạng, cậu với thể tậu một khu tuyển mộ tốt, coi như tôi tặng cậu. phắn đi!”

Diệp Ân Tuấn khi không ngắt lời anh ta, cả người ảm đạm.

Tống Đình vội ngậm miệng lại, mau chóng chạy ra ngoài.

Năm phút?

không biết tên hacker kia trang bị Trojan gì, chỉ phá giải nó đã mất năm phút rồi, tổng giám đốc Diệp là muốn anh ta chết trẻ mà.

Sau lúc Tống Đình rời khỏi phòng làm cho việc, Diệp Ân Tuấn chóng vánh mở máy tính lên.

Anh phát hiện hệ thống an toàn của công ty đã hoàn toàn bị công phá, trước mắt cả hệ thống an toàn đều tê liệt.

Là ai?

người nào muốn trừng trị anh như vậy?

Diệp Ân Tuấn nhíu chặt mày, ngay tức khắc khởi đầu gõ bàn phím, một hàng mật mã xuất hiện trên màn hình, chóng vánh phá vỡ điểm sáng màu đỏ trước hết.

Vì để không gặp bà già Lam Tử Thất kia, Thẩm Minh Triết nhốt mình trong phòng, mở máy tính lên, nhìn thấy hệ thống an toàn của tập đoàn Hoàn Trí bị sập và tê liệt, khoé miệng khá cong lên.

Chỉ mang lớp lang Trojan này, đã đủ khiến Diệp Ân Tuấn mệt rồi.

khi không, máy tính cậu bé chớp 1 loại, tường lửa trước tiên của mình đã bị phá.

Thẩm Minh Triết ngay tức khắc nhíu mày.

ko ngờ tập đoàn Hoàn Trí còn với cao thủ máy tính.

Thẩm Minh Triết chóng vánh đặt bàn tay nhỏ bé lên bàn phím, bắt đầu cạch cạch đánh chữ.

Diệp Ân Tuấn phát hiện hành động của đối phương, tức tốc trở thành tụ họp.

“Cho dù cậu là ai, hôm này tôi một mực sẽ bắt được cậu!”

Diệp Ân Tuấn đã rất lâu rồi ko tức giận tương tự, thậm chí cũng đã lâu không tự mình xử lý chuyện này.

không thể không đề cập, công nghệ của tên hacker này không tệ, nhưng trong mắt anh, đối phương vẫn có hơi non nớt.

Thẩm Minh Triết nhìn thấy màn hình hoàn toàn không cựa quậy, đã biết mình bị đối phương khoá rồi.

không xong!

Gặp phải cao thủ rồi!

Thẩm Minh Triết muốn thoát ra, ngày nay không thể điều khiển được cả màn hình.

làm cho sao đây?

Tuyệt đối không thể để lộ vị trí của bọn họ!

Thẩm Minh Triết chợt nghĩ ra, nhanh chóng liên kết trang bị kết nối mang máy tính.

Máy tính “đinh” 1 tiếng, lớp lang Trojan hoàn toàn bị phá, mà đối phương cũng thành công xác định địa chỉ IP của cậu bé.

Diệp Ân Tuấn nhìn địa chỉ IP trước mắt, càng nhíu mày chặt hơn.

“Tống Đình, lăn tới đây!”

Tống Đình nghe thấy Diệp Ân Tuấn gọi mình thì vội chạy vào.

“Tổng Giám đốc Diệp.”

“Điều tra xem liên hệ IP này là ở đâu?”

Diệp Ân Tuấn ném phát hiện của mình cho Tống Đình.

Tống Đình vừa nhìn đã ngơ ngác.

“Sao thế?”

“Tổng Giám đốc Diệp, liên hệ IP này là liên hệ của nhà cổ nhà họ Diệp.

Tống Đình thom thóp lo sợ nói ra.

“Cậu đề cập gì?”

Sắc mặt Diệp Ân Tuấn tức thời phát triển thành nặng nài, không khí sức ép kia làm cho Tống Đình chảy mồ hôi lạnh ròng rã ròng.

“Thật ạ, giám đốc điều hành Diệp, đây là liên hệ của nhà cổ nhà họ Diệp, địa chỉ IP bên kia là tôi tự cài đặt.”

Ánh mắt Diệp Ân Tuấn càng nặng nề hơn.

Đối phương đúng là quỷ quyệt.

Xem ra vào khoảnh khắc rút cuộc đã liên kết đồ vật kết nối, dời địa chỉ IP đi. Nhưng người này thân thuộc có anh và nhà họ Diệp như thế, là người nào mới được chứ?

giả dụ là quân thù của mình thì thật quá đáng sợ!

“Đi khảo sát cho tôi! Tôi không quan tâm cậu sử dụng bí quyết gì, tôi nhất quyết phải biết nơi đăng video này lên, còn với tin tức của hacker này nữa!”

“Vâng!”

Tống Đình cảm thấy nhiệm vụ trên vai rất nặng nài nỉ, vội vàng chạy ra ngoài.

Thẩm Minh Triết mỏi mệt ngồi xụi lơ trên ghế.

Xem ra ông ba này của cậu cũng không hề đồ vô ích.

lúc nãy mình suýt chút bị lộ rồi.

Sau này cậu bé phải chu đáo hơn mới được.

“Minh Triết, ra ngoài ăn cơm.”

Thẩm Hạ Lan gõ cửa phòng, Thẩm Minh Triết khiếp sợ vội vàng thoát khỏi giao diện máy tính, mở trò chơi lên, sau ấy mới miễn cưỡng nói: “Biết rồi, con ra ngay.”

Cậu bé mở cửa phòng ra, Thẩm Hạ Lan cũng Nhìn vào trong, lúc trông thấy hình ảnh trên máy tính thì tương đối lắc đầu.

“Nói với con bao lăm lần rồi, ít chơi game lại, nhưng con vẫn không vâng lời. Còn nữa, một hồi phải xin lỗi dì Lam, biết không?”

Thẩm Minh Triết lại nhíu mày chặt hơn.

Muốn cậu bé xin lỗi bà già kia? sở hữu lầm không vậy!

Chương 10: CÔ CHẮC CHẮN MUỐN ĐỂ TÔI ĐI

“Là dì đó nạt con trước.”

Thẩm Minh Triết oan ức kể, đôi mắt phượng xinh đẹp ấy chú tâm nhìn Thẩm Hạ Lan, nhìn qua trông đáng thương khôn xiết.

Tuy Thẩm Hạ Lan biết Thẩm Minh Triết nhái vờ, nhưng vẫn không thể miễn dịch mang tình trạng này của cậu bé. Cô lắc đầu nói: “Biểu hiện của dì Lam là thích con đó, cách khiến cho của con cũng không phải là điều mà một quý ông nên làm đúng không?”

“Được rồi, con xin lỗi dì đó.”

Thẩm Minh Triết thu hồi vẻ mặt vô tội của mình, thở dài đi ra ngoài.

Lam Tử Thất vẫn rất thích Thẩm Minh Triết, dù sao đứa bé này nhìn rất vui tai vui mắt, thật sự ko khiến cho người ta giận được, chẳng bao lâu lại bắt đầu máy mó thủ công sở hữu Thẩm Minh Triết.

Thẩm Minh Triết nể mặt Thẩm Hạ Lan nên vẫn luôn chịu đựng, nhưng lại quyết tâm cực kỳ để kéo dãn khoảng phương pháp mang Lam Tử Thất.

Ba người đã trải qua 1 đêm trong bầu ko khí phối hợp này.

Buổi sáng khi Thẩm Hạ Lan thức dậy, Thẩm Minh Triết đã ra ngoài tìm bữa sáng về rồi và đặt lên bàn ăn.

“Mẹ, chào buổi sáng.”

Cậu bé nở nụ cười tươi rói có Thẩm Hạ Lan, tuy sở hữu khuôn mặt giống mang Diệp Ân Tuấn, nhưng trong khoảng trước cho tới hiện tại Diệp Ân Tuấn chẳng phải cười mang cô. Mà Thẩm Minh Triết là thiên sứ của Thẩm Hạ Lan cô, là thiên sứ của một mình cô.

“Chào buổi sáng!”

Thẩm Hạ Lan vui vẻ trâm đầu cậu bé.

Lam Tử Thất nghe tiếng nên cũng đi ra khỏi phòng, lúc trông thấy bữa sáng trên bàn thì tức thời vui vẻ nói: “Hạ Lan, cậu đúng là thiên sứ của tớ, cậu thế mà tậu bữa sáng luôn rồi! Tuyệt quá, chung cục hôm nay tớ sở hữu thể ăn sáng xong mới lên lớp rồi.”

“Minh Triết mua, tớ cũng vừa dậy thôi.”

Thẩm Hạ Lan tập mãi thành quen với hiện trạng này của Lam Tử Thất, nhưng Thẩm Minh Triết lại nhíu mày.

“Mẹ, con thật sự phải đi học ở trường mầm non của dì Lam sao?”

Giọng điệu của cậu bé có theo sự khinh thường.

Lam Tử Thất tức thì dựng đứng tai.

“Nhóc thối, cháu kể kiểu gì đấy? Dì kể cho cháu biết, dì là giáo viên át chủ bài trong trường măng non chúng ta đấy!”

“Hừ!”

Thẩm Minh Triết ngồi xuống, cầm bát đũa lên ăn.

Lam Tử Thất khóc không ra nước mắt.

Thẩm Hạ Lan vội vàng chạy trốn khỏi trận mạc.

“Hôm nay tớ phải đến tập đoàn Hoàn Trí Báo cáo, đi rửa mặt trước đây.”

“Thẩm Hạ Lan, cậu không trượng nghĩa!”

Lam Tử Thất tức giận giậm chân nhưng Thẩm Hạ Lan đã đi vào nhà vệ sinh trong khoảng lâu rồi.

Sau trận nô giỡn vào buổi sáng sớm, Thẩm Minh Triết vẫn theo chân Lam Tử Thất đi đến trường mầm non, còn Thẩm Hạ Lan thì đi đến tập đoàn Hoàn Trí.

Tám năm trước kết hôn, năm năm trước bị ép buộc rời khỏi nơi này, cô là con dâu Cả nhà họ Diệp, vợ của Diệp Ân Tuấn, nhưng trong khoảng trước cho tới hiện tại chưa hề bước vào tập đoàn Hoàn Trí 1 bước. bữa nay cô trở về mang khuân mặt của một người xa lạ, không biết lúc Diệp Ân Tuấn trông thấy ba chưa Thẩm Hạ Lan, tối bữa qua còn ngủ được không?

Khóe môi Thẩm Hạ Lan cong cong, sự căm thù thoáng hiện trong mắt.

Cô điều tiết xúc cảm, đựng bước đi vào tập đoàn Hoàn Trí.

“Xin lỗi, thưa cô, xin hỏi cô tìm ai?”

viên chức lễ tân nhanh chóng phát hiện ra Thẩm Hạ Lan, còn ngăn cô lại.

Thẩm Hạ Lan nhìn đại sảnh của tập đoàn Hoàn Trí, đúng là khí thế, khó trách lại trở nên xí nghiệp dẫn đầu ở Hải Thành. Nhưng cô quay về rồi, sau này nhà họ Diệp còn với thể tiếp tục đứng vững vị trí số 1 ở Hải Thành hay ko thì vẫn khó kể.

Tôi tậu Diệp Ân Tuấn, tôi là Lisa, đơn vị thiết kế mà tổ chức HJ nước Mỹ phái tới, hôm nay đến Báo cáo.”

Thẩm Hạ Lan cười nhẹ nhắc.

viên chức lễ tân không dám sơ suất, vội vàng nở nụ cười nói: “Thưa cô Lisa, xin cô đợi một tẹo, tôi Thống kê với chủ toạ Diệp một tiếng.”

“Được.”

Thẩm Hạ Lan cũng không làm cho khó cô ta, đừng chờ trước quầy lễ tân.

Ngay tại lúc này, 1 giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.

“Cô Trương, Ân Tuấn đến rồi đúng không? Sáng sớm anh đó đi gấp, vẫn chưa ăn sáng. Tôi tới đưa đồ ăn cho anh ấy, ko cần báo đâu, tôi cứ lên là được.”

Sở Anh Lạc cầm bình giữ nhiệt đi nhanh đến.

Năm năm ko gặp, cô ta vẫn xinh đẹp như xưa, thậm chí dáng người còn hoàn mỹ hơn một tí.

Thẩm Hạ Lan nhìn cô ta, trong mắt ko giấu được 1 tia tức giận.

Sở Anh Lạc mẫn cảm quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hạ Lan. Tuy Thẩm Hạ Lan kịp thời giấu đi sự tức giận trong đáy mắt nhưng Sở Anh Lạc vẫn nhíu mày.

“Cô là ai? đến đây làm cho gì? Nhìn dòng bộ mặt như hồ ly của cô, không phải là đến tậu Ân Tuấn nhà tôi đó chứ?”

Sở Anh Lạc trôi chảy nhắc ra một câu khó nghe.

Cô ta thế mà tương đối ghét ghen sở hữu sự xinh đẹp của Thẩm Hạ Lan.

Người nữ giới này góc nào cũng cho cô ta một cảm giác nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp của cô ta cũng quá xinh đẹp rồi nhỉ? Thậm chí còn xinh đẹp hơn cô ta mấy phần. Dáng vẻ đấy, cô ta là nữ giới mà suýt nữa còn bị hớp hồn, huống gì là đàn ông.

Nghĩ đến đây, Sở Anh Lạc tức tốc đề phòng.

“Cô Trương, gọi bảo kê đuổi người nữ giới này ra khỏi tập đoàn Hoàn Trí!”

Lời nhắc của Sở Anh Lạc khiến cho cô Trương ở quầy lễ tân tương đối khó xử, cô ta còn chưa nghĩ ra phương pháp để giải thích thân phận của Thẩm Hạ Lan với Sở Anh Lạc, Thẩm Hạ Lan đã bật cười.

Nụ cười ấy đúng là làm người ta chết mê chết mệt.

“Cô là người nào chứ? Là vị nào ở tập đoàn Hoàn Trí này? Cô vững chắc muốn để tôi đi?”

Thẩm Hạ Lan không nhanh không chậm nói, trong mắt còn có theo sự coi thường và chế giễu, cái vẻ mặt khinh thường đó càng kích thích Sở Anh Lạc hơn, cô ta bất chợt cảm thấy Thẩm Hạ Lan đang khiêu chiến cô ta!

2. Xem thêm các chương bộ truyện cục cưng có chiêu mới nhất

  • Chương 11: CÔ TA LÀ CON HỒ LY TINH
  • Chương 12: CHƠI TRÒ LẠT MỀM BUỘC CHẶT RẤT THÀNH THẠO
  • Chương 13: ĐIỀU KHÔNG NÊN HỎI THÌ ĐỪNG HỎI
  • Chương 14: TỐT NHẤT CÔ ĐỪNG GIỞ TRÒ VỚI TÔI
  • Chương 15: CÁC NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ?
  • Chương 16: ĐÚNG LÀ HAO TỔN TÂM TƯ
  • Chương 17: EM LÀM GÌ ANH ĐỀU ỦNG HỘ EM
  • Chương 18: MẸ BỊ SỐT RỒI
  • Chương 19: CẬU ĐỊNH LÀM BẠN VỚI TỚ RỒI PHẢI KHÔNG?
  • Chương 20: UỔNG CHO CẬU VẪN CÒN NHỚ TỚI CON TRAI
  • Chương 21: NHÌN THẤU KHÔNG NÓI THẲNG
  • Chương 22: VỢ CỦA ANH ĐÃ TRỞ VỀ
  • Chương 23: SAO LẠI NHỚ TỚI THẰNG NHÓC THỐI KIA
  • Chương 24: CHÚNG TA LẠI GẶP NHAU RỒI?
  • Chương 25: ĐÂU LÀ PHÒNG CỦA CÔ
  • Chương 26: NGOẠI TRỪ CÔ, TÔI KHÔNG CẦN AI HẾT
  • Chương 27: QUẢ THẬT LÀ KHÔNG THỂ THA THỨ ĐƯỢC
  • Chương 28: CÓ AI ĐANG THEO ĐUỔI MẸ À?
  • Chương 29: DIỆP ÂN TUẤN, ANH CÓ Ý GÌ?
  • Chương 30: KĨ THUẬT LÁI XE CỦA EM TỐT KHÔNG?
  • Chương 31: ĐỪNG TÀN NHẪN NHƯ VẬY
  • Chương 32: RÒ RỈ BÍ MẬT CÔNG TY
  • Chương 33: CHÚNG TA LÀ ANH EM
  • Chương 34: VỪA RỒI CHÁU GỌI CÔ ẤY LÀ GÌ
  • Chương 35: BA NUÔI LÀ NGƯỜI ĐÀN ÔNG LỢI HẠI NHẤT TRÊN THẾ GIỚI NÀY
  • Chương 36: CÓ PHẢI TRƯỚC KIA CHÚNG TA QUEN NHAU KHÔNG?
  • Chương 37: TÔI CHỈ TRÊU GHẸO VỢ TÔI THÔI
  • Chương 38: HÔM NAY TÔI SẼ NÓI CHO EM BIẾT DỰA VÀO ĐÂU
  • Chương 39: TÔI SẼ KHÔNG CỞI QUẦN CỦA EM
  • Chương 40: CHUYỆN NÀY TUYỆT ĐỐI KHÔNG ĐƠN GIẢN
  • Chương 41: CHÚ KHÔNG PHẢI TÊN NÀY
  • Chương 42: HIÊN NGANG BẤT KHUẤT
  • Chương 43: CẬU THẬT LỢI HẠI NHA
  • Chương 44: TÔI KHÔNG CÓ BẤT KỲ ẢO TƯỞNG NÀO VỚI ANH
  • Chương 45: SỞ ANH LẠC KHÔNG PHẢI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA TÔI
  • Chương 46: CÔ BIẾT CŨNG KHÔNG ÍT ĐÂU
  • Chương 47: NGƯỜI PHỤ NỮ NÀY KHÔNG ĐƠN GIẢN
  • Chương 48: THẰNG NHÓC THỐI NÀY ĐÚNG LÀ GIỎI
  • Chương 49: ANH TRAI LÀ TUYỆT NHẤT
  • Chương 50: HORMONE MẤT CÂN BẰNG